“Nhưng mà…” Khuôn mặt vặn vẹo của Bạch Hổ mang theo một tia nghiêm túc, nói ra điểm mấu chốt nhất: "Chủ tử nói hắn thích nam nhân, nhưng lại không hề để ý đến chúng ta.”
“Sao? Ngươi bây giờ là đang rất tiếc nuối sao?” Huyền Vũ cảm thấy Bạch Hổ cũng có chút không bình thường rồi.
“Đó cũng không phải, chỉ là như vậy không thể chứng minh chủ tử thật sự thích nam nhân, có lẽ chỉ là hiểu lầm?” Bạch Hổ phỏng đoán.
Dù sao Sở Nam Phong từ đầu đến cuối đều nói là “có khả năng”, "thử một chút" những lời không chắc chắn như vậy, cho nên sự thật như thế nào vẫn chưa biết được.
Hơn nữa bản thân Sở Nam Phong, cũng là một bộ dạng không hiểu chuyện gì đang xảy ra.
“Ngươi nói rất có lý.” Thanh Long tỏ vẻ vô cùng đồng ý.
Hắn làm mạng lưới tình báo, điều quan trọng nhất là bằng chứng và tính xác thực.
Nếu không có bằng chứng xác thực, không đủ để chứng minh chủ tử thật sự thích nam nhân.
“Thực ra, lúc nãy trông chủ tử có vẻ như không xuống tay được.” Huyền Vũ hồi tưởng.
“Vậy chẳng phải là không vừa mắt các ngươi sao?” Chu Tước nói.
“Không, các ngươi thử nghĩ xem, tối nay chủ tử cố ý gọi tất cả chúng ta đến có khi nào là đang tự mình thăm dò. Muốn thông qua chúng ta để xác nhận rốt cuộc bản thân là thích nam nhân hay nữ nhân, cho nên…” Huyền Vũ kéo dài giọng, đầy ẩn ý nhìn Chu Tước.
Mọi người đều không nói gì.
“Không, không thể nào…” Chu Tước suy sụp.
Rõ ràng nàng chỉ là người đứng xem kịch vui, sao đột nhiên “cái may” lại từ trên trời rơi xuống đầu nàng?
Ánh mắt ba người đồng loạt rơi trên người Chu Tước, lần này ngay cả nàng cũng dao động.
Bởi vì phân tích của Huyền Vũ quả thực rất có lý, là một trong những khả năng gần với sự thật nhất hiện nay.
Ngay trong lúc bốn người im lặng đầy ngượng ngùng, trong phòng, Sở Nam Phong rốt cuộc cũng có động tĩnh.
“Chu Tước, vào đây.” Sở Nam Phong gọi, hắn cũng đã phải trải qua một phen đấu tranh suy nghĩ mới đưa ra quyết định này.
Im lặng, lúc này không gì thích hợp hơn im lặng.
Ba nam nhân đều là vẻ mặt quả nhiên là vậy.
Chu Tước chấn động trong lòng, giống như dưới chân trong nháy mắt bị thêm ngàn cân.
“Chu Tước, ngươi phải tin tưởng bản thân!” Thanh Long nắm chặt tay, giống như dặn dò chiến hữu sắp lên đường, vỗ về phía vai nàng: "Cố gắng một phen bắt lấy chủ tử, về sau, ngươi chính là nữ chủ nhân của chúng ta!”
Chu Tước: “…” Có thể ngậm miệng lại không, ai muốn làm nữ chủ nhân của các ngươi?
Huyền Vũ, tên gia hỏa bụng dạ đen tối cố ý không nhìn ra sắc mặt người khác, tiếp tục thêm dầu vào lửa.
“Đúng vậy Chu Tước, bằng dung mạo khuynh thành của ngươi, hạnh phúc cả đời của chủ tử giao phó cho ngươi, thành bại đều ở lần này!” Tiếp tục vỗ vai.
Chu Tước: “…” Dựa vào đâu mà giao phó cho ta, vậy hạnh phúc cả đời của ta, giao cho ai?
Hai tên gia hỏa này nói năng tùy tiện, Chu Tước một chút cũng không ngoài ý muốn, dù sao trước đây nàng xem náo nhiệt của bọn họ cũng là xem đến rất vui vẻ.
Chu Tước quan tâm nhất, đương nhiên là thái độ của Bạch Hổ.
Nếu Bạch Hổ có thể bày tỏ ý kiến không tán thành, nàng cũng sẽ cân nhắc xem có nên vì hắn mà mạo hiểm cự tuyệt chủ tử hay không! Nàng sẽ không vào đâu!
Thanh Long và Huyền Vũ đều bày tỏ kỳ vọng lớn lao đối với Chu Tước, hai người rất tự nhiên nhìn về phía Bạch Hổ.
Mặc dù người này ngày thường cực kỳ lạnh nhạt, nhưng thời khắc thế này, dù sao cũng nên chúc phúc cho đồng bạn một chút mới đúng.
Bạch Hổ không khiến bọn họ thất vọng, trầm ngâm một lát, ánh mắt nhìn Chu Tước tràn đầy kiên định.