Nghe vậy, mỹ nhân lạnh lùng liếc nhìn Huyền Vũ, khi nhìn lại Bạch Hổ, ánh mắt đã dịu đi đôi chút.
"Triệu tập cả chúng ta đến, chắc hẳn có chuyện quan trọng muốn bàn giao." Thanh Long nghiêm nghị nói.
Bốn người mang theo nghi hoặc bước vào, phát hiện Sở Nam Phong đang mặc áo ngủ ngồi trên ghế, thần sắc phức tạp dường như đang chìm trong hồi ức nào đó.
Bọn họ càng thêm nghi hoặc.
Cho dù gặp phải tình huống khó khăn đến đâu, trong ấn tượng của bọn họ, cũng chưa từng thấy Sở Nam Phong lộ ra vẻ mặt như vậy.
Ngay cả Huyền Vũ nhìn cũng trở nên nghiêm túc hơn hẳn, xem ra lần này chuyện không hề đơn giản.
"Chủ tử?" Thanh Long lên tiếng, phá vỡ sự trầm mặc của Sở Nam Phong.
"Đều đến rồi." Sở Nam Phong đưa mắt nhìn về phía nữ tử duy nhất có mặt: "Chu Tước."
Bị điểm danh, Chu Tước nghi hoặc nhìn Sở Nam Phong.
"Chủ tử có gì phân phó?" Chu Tước thầm nghĩ, dạo gần đây hình như không có ai cần phải bức cung. Nhiệm vụ trước đó giao cho nàng, nàng đã hoàn thành rất tốt, không chút sơ suất.
"Ngươi ra ngoài trước đi." Sở Nam Phong nói.
Hắn định thử xem sao, lấy ba người Thanh Long ra làm chuột bạch, nhưng vẫn chưa đến mức có thể thản nhiên nói ra trước mặt một nữ tử như Chu Tước.
"Hả?" Chu Tước hoàn toàn ngẩn người.
Khuya khoắt gọi bọn họ đến, lại chỉ muốn một mình nàng ra ngoài trước, chẳng lẽ nhiệm vụ lần này phải giấu nàng sao?
Chu Tước cảm thấy không thể nào, nếu thật sự muốn giấu nàng chỉ cần không gọi nàng đến là được, cần gì phải rườm rà như vậy.
Nói không chừng là nàng có nhiệm vụ riêng, không phải đi cùng Thanh Long bọn họ.
"Vâng, chủ tử." Tuy trong lòng khó hiểu nhưng Chu Tước vẫn rất nghe lời, gật đầu rồi rời đi trước.
Nhưng tất cả chỉ duy trì đến khi nàng đóng cửa lại, sau đó lập tức vểnh tai lên, chăm chú nghe ngóng động tĩnh bên trong.
Dù sao lúc này cũng không có ai, sẽ không ai phát hiện ra nàng đang nghe lén.
Không còn cách nào khác, ai bảo Sở Nam Phong tối nay lại khác thường như vậy, nàng thật sự rất khó có thể không tò mò.
Đợi ba người bọn họ ra ngoài, nàng nhất định phải cạy miệng bọn họ, hỏi cho ra lẽ chủ tử rốt cuộc đã giao phó chuyện gì cho bọn họ.
Đang lúc Chu Tước suy nghĩ miên man, bên trong đột nhiên có động tĩnh.
"Chủ tử, ngài... ngài ngài đây là muốn làm gì?"
Chu Tước lập tức trợn tròn mắt, nàng tuyệt đối không nghe nhầm, đây là giọng của Thanh Long.
Thanh Long là người luôn nghiêm túc, tôn kính chủ tử như vậy, vậy mà lại phát ra giọng điệu sợ hãi như thế với chủ tử?
Bên trong rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?
Sự tò mò của Chu Tước bị khơi dậy hoàn toàn, nàng kinh ngạc đến mức không màng hình tượng vội vàng áp tai vào cửa, nín thở tập trung nghe ngóng.
"Chủ... chủ tử! Ta bán nghệ không bán thân, xin ngài hãy buông tha cho ta!"
"Chủ tử, ta thật sự không có Long Dương chi hảo!"
Vẫn là giọng của Thanh Long.
Giờ khắc này, miệng của mỹ nhân lạnh lùng Chu Tước há hốc đến mức có thể nhét vừa một con trâu.
Chủ tử vậy mà lại đoạn tụ, hơn nữa còn nhắm trúng Thanh Long!
Chu Tước chỉ hận bản thân quá nghe lời, lúc nãy nàng nên mặt dày ở lại. Cái gì mà nhiệm vụ đặc biệt, hóa ra là chủ tử muốn người, một màn đặc sắc như vậy mà nàng lại bỏ lỡ!
Chủ tử đã nói gì, nàng lại không nghe thấy một chữ nào.
Không lâu sau, giọng của Bạch Hổ cũng vang lên.
Lòng Chu Tước đột nhiên trầm xuống.
Không phải là chủ tử cũng nhắm trúng Bạch Hổ chứ?
"Chủ tử, nếu ngài thật sự thích nam nhân, ta... ta nguyện hy sinh bản thân!" Bạch Hổ với vẻ mặt anh dũng hy sinh nói.