Nàng tự nhiên biết rõ, y quán của con gái gọi là Bình An y quán.
Vậy làm sao có thể không đến xem thử một chút?
“Tiểu thư, người xem ai tới kìa!” Tử Ngọc dẫn Bạch Y Nhu tới gian nhà Mạnh Lâm Thanh nghỉ ngơi.
“Nương!” Mạnh Lâm Thanh đứng dậy, lúc này dùng giọng nữ.
Mạnh Lâm Thanh sau khi cải trang còn chưa gặp qua Bạch Y Nhu, Bạch Y Nhu nhìn nam nhân trước mắt, ngược lại là không dám nhận.
May mà là Tử Ngọc dẫn bà tới.
“Thanh nhi?” Bạch Y Nhu tiến lên, cẩn thận đánh giá nam nhân, khó tin nói: "Sao con lại biến thành thế này?”
Mạnh Lâm Thanh ra hiệu cho Tử Ngọc đi ra ngoài trước, nàng tạm thời sẽ không khám bệnh cho người khác.
“Tiểu thư yên tâm, ta lập tức đi đổi bảng hiệu.” Tử Ngọc vội vàng chạy ra ngoài.
“Nương, trước đây con bảo người làm cho con hộ tịch nam chính là vì muốn cải trang thành nam nhân, như thế nào, có lẽ là không nhận ra được chứ?” Mạnh Lâm Thanh nói.
Bạch Y Nhu liên tục gật đầu, quả thực không nhận ra, nàng là thân nương mà còn không nhìn ra, còn ai có thể nghĩ đến Bạch Tử Ngọc chính là Mạnh Lâm Thanh?
Thế nhưng trên mặt Mạnh Lâm Thanh vốn dĩ có vết bớt, cho dù cải trang thành nam nhân, vết bớt kia thì làm sao biến mất được?
“Quả thực không nhận ra, nhưng vết bớt trên mặt con đâu?” Bạch Y Nhu truy hỏi.
Nàng nhớ trước đây chính mình cũng từng hoài nghi, cảm giác vết bớt trên mặt Thanh nhi nhạt đi một chút, chẳng lẽ thật sự là tự chữa khỏi cho mình rồi?
“Nương, người quên con là đại phu sao?”
“Vết bớt quả thực vẫn đang trong quá trình điều trị, nhất thời nửa khắc không thể khỏi hẳn. Hiện tại đeo mặt nạ là một lớp che giấu, vừa vặn che khuất vết bớt.” Mạnh Lâm Thanh giải thích.
Dù sao thì sau này cũng sẽ chữa khỏi vết bớt ấy.
Bạch Y Nhu nghĩ vết bớt này quả thật là nên chữa khỏi, bằng không quá dễ nhận ra. Nhỡ đâu bị phát hiện, thân phận Mạnh Lâm Thanh của nữ nhi sẽ rất dễ bại lộ.
“Nương, chúng ta vào trong nói chuyện.” Mạnh Lâm Thanh dẫn Bạch Y Nhu đi vào hậu viện.
“Thanh Thanh, thời gian qua con sống thế nào, có khỏe không?” Bạch Y Nhu vẫn luôn lo lắng nữ nhi bị người ta phát hiện.
“Rất tốt ạ, bình thường con ở trong y quán, khám chữa bệnh cho người ta.” Mạnh Lâm Thanh đáp.
“Đúng rồi, nương nghe bên ngoài đồn đại nói là trong Bình An y quán có một vị thần y, có phải là con không?”
Chín phần mười là sự thật, nhưng Bạch Y Nhu vẫn không dám tin, muốn nghe chính miệng nữ nhi nói ra.
“Vâng ạ.” Mạnh Lâm Thanh gật đầu, chuyện này không cần phải giấu giếm.
Nàng kể lại tỉ mỉ cho Bạch Y Nhu nghe việc mình được mời đến phủ tướng quân Định Viễn để đỡ đẻ cho phu nhân, sau đó còn tận tình chăm sóc phu nhân.
“Thanh Thanh, con đến phủ tướng quân Định Viễn, có phải là quá mạo hiểm không?” Bạch Y Nhu lo lắng nói.
Tuy Mạnh Lâm Thanh là Hoàng hậu nhưng cũng không được Hoàng thượng sủng ái, rất ít khi xuất hiện trong các buổi yến tiệc trong cung.
Nhưng trong một số nghi lễ long trọng, với thân phận Hoàng hậu, Mạnh Lâm Thanh bắt buộc phải tham dự, vì vậy rất nhiều vị đại thần nhận ra nàng.
Nhỡ đâu bây giờ bị nhận ra, e là sẽ mất mạng.
“Nương, ngay cả người còn không nhận ra con, huống chi là những vị đại thần kia?” Mạnh Lâm Thanh hoàn toàn không lo lắng, nàng rất tự tin vào tài cải trang của mình.
“Hơn nữa con đã quyết định ở lại kinh thành, chắc chắn sẽ phải đối mặt với những người quen biết trước đây, người yên tâm, con tuyệt đối sẽ không để ai nhận ra đâu.” Mạnh Lâm Thanh nói.
Bạch Y Nhu suy nghĩ một chút, quả thật là như vậy.