Dù sao ngoài hai lão nhân ấy, cũng chẳng ai biết đến khả năng của Mạnh Lâm Thanh, càng không thể lan truyền tin đồn kiểu này.
Có vẻ hai vợ chồng già thực sự đã rất nhiệt tình quảng bá.
“Đương nhiên là thật rồi, Bạch đại phu của chúng ta y thuật cao siêu, không tin thì ai trong các ngươi có bệnh, đến xem thử thì biết.” Tử Ngọc ưỡn ngực nói.
Tùy Phong đứng bên cạnh, không biết phải nói gì.
Cũng chỉ có Tử Ngọc mới dám nói thế này, cái gì mà ai trong các ngươi có bệnh...
Không bệnh cũng có thể bị chọc tức mà sinh bệnh đấy.
“Nói suông không bằng hành động, nói khoác ai chẳng được, đây là cắt bụng người ta mà vẫn sống được à? Ta không tin!”
“Ta cũng không tin, đau như thế chắc chết mất, khoác lác quá rồi.”
“Chưa chắc đâu, nếu thật không có chuyện đó, thì tin đồn làm sao có được? Biết đâu Bạch đại phu kia thật sự có bản lĩnh đó?”
Một lúc, mỗi người một ý.
Tử Ngọc không thể chịu nổi khi nghe người ta nghi ngờ Mạnh Lâm Thanh, liền muốn đứng ra bảo vệ chủ tử, cãi nhau với đám người kia mấy trăm hiệp.
“Tử Ngọc.” Mạnh Lâm Thanh lên tiếng.
Tử Ngọc lập tức im lặng.
Với những lời hoài nghi của dân chúng, Mạnh Lâm Thanh không hề để tâm.
Nàng rất rõ, tất cả chỉ cần thời gian mà thôi.
“Đi, đi, đi, không khám bệnh thì giải tán, chạy đến đây xem náo nhiệt còn dám nghi ngờ thiếu gia chúng ta, thật đáng ghét!” Tử Ngọc hậm hực đuổi người.
“Ôi chao, dám khoác lác thế này, ta thấy chẳng phải Bạch đại phu gì đâu, chắc là đại phu giả thôi.” Có người mỉa mai.
Khiến Tử Ngọc tức điên.
...
Cùng lúc đó, trong một phủ đệ ở kinh thành, tiếng khóc thét của phụ nữ không ngừng truyền ra từ trong phòng.
Đây là phủ Định Viễn tướng quân.
Phu nhân của Định Viễn tướng quân sắp sinh, đã chuẩn bị sẵn mấy bà mụ.
Nên khi có dấu hiệu, mấy bà mụ liền lập tức đỡ đẻ cho phu nhân.
“Á... đau quá, đau quá...” Nữ nhân trên giường đau đến mức mặt méo mó, tóc ướt mồ hôi bết lại thành từng lọn, dính lên mặt.
Tiếng la thảm thiết của phu nhân khiến Định Viễn tướng quân đi qua đi lại ngoài phòng, sốt ruột như kiến bò chảo nóng.
“Bên trong thế nào rồi!” Tướng quân tiến tới đập cửa.
Thuộc hạ lập tức ngăn lại, khuyên nhủ: “Tướng quân đừng hoảng, có bà mụ ở đó, phu nhân và tiểu thiếu gia nhất định không sao, giờ không thể làm phiền họ.”
Tướng quân còn định đập cửa, nhưng cố nén lại.
Nhưng tiếng kêu đau bên trong không có dấu hiệu ngừng lại.
“Á! Con... con... ra chưa?” Phu nhân sắp hết sức, sắc mặt và đôi môi cũng ngày càng tái nhợt.
“Phu nhân, người dùng thêm sức, theo nhịp của ta, rặn đi! Một! Hai! Mạnh lên!”
“Phu nhân, không sao đâu, cố thêm chút nữa, con sắp ra rồi.”
“Một! Hai! Mạnh lên!”
“Á...”
Nhưng dù bà mụ và sản phụ có cố gắng thế nào, đứa bé chẳng những không ra, mà còn không ló được đầu.
Rõ ràng là gặp khó sinh.
Khó sinh có thể lớn có thể nhỏ, xử lý tốt mẹ tròn con vuông, xử lý không tốt cũng có thể một xác hai mạng.
Giờ người gặp khó sinh là phu nhân Định Viễn tướng quân, dù bà mụ có nhiều kinh nghiệm, cũng không dám sơ suất với quý nhân.
Chỉ cần lơ đễnh một chút, là bay đầu.
“Giờ phải làm sao đây, phu nhân này là khó sinh rồi, nếu cứ kéo dài, e rằng...” Một bà mụ đã sợ hãi.
Bà mụ còn lại nhìn tình hình trước mắt, bảo bà kia trông phu nhân, còn mình đi báo với tướng quân.
Cửa phòng mở, tiếng kêu khóc của nữ nhân vẫn không dứt, tiếng khóc của trẻ con cũng chưa nghe thấy.
“Hài tử sinh ra chưa? Giờ ngươi ra đây làm gì?” Tướng quân vội vàng hỏi.
“Bẩm tướng quân, phu nhân khó sinh, tốt nhất là mời đại phu tới xem.” Bà mụ thành thật đáp.