“Thiếu gia, y quán của chúng ta tên là gì vậy?” Tử Ngọc tò mò hỏi.
Vừa rồi nhìn Mạnh Lâm Thanh chọn dược liệu, Tử Ngọc và Tùy Phong ban đầu còn nghi ngờ việc nàng biết y thuật, giờ thì không còn nữa.
Dù sao đến cả người bán dược liệu muốn gian lận cũng bị nhận ra ngay, điều đó chứng tỏ tiểu thư chắc chắn là một tay lão luyện.
“Bình An Y Quán.” Mạnh Lâm Thanh đã nghĩ xong từ trước.
Mở y quán và làm ăn về bản chất vẫn khác nhau, dựa vào thực tài chứ không phải những thứ hào nhoáng màu mè, tên gọi cũng phải giản dị.
Đặt làm biển hiệu rất đơn giản, Mạnh Lâm Thanh nói kiểu dáng, thợ làm theo là được.
Hai ngày sau, tủ thuốc đến.
Tùy Phong, Tử Ngọc và Trương bà tử đều đến giúp đỡ, cùng Mạnh Lâm Thanh lau rửa tủ thuốc. Sau đó phơi khô rồi tỉ mỉ dọn dẹp từng ngóc ngách trong y quán.
Thêm hai ngày nữa, dược liệu cũng tới.
Tùy Phong đang định bê vào trong, Mạnh Lâm Thanh mở ra kiểm tra một lượt, chỉ sợ có gian dối.
May là người bán dược liệu này rất thành thật, không có gian trá.
“Mỗi loại dược liệu để một ít trong tủ, bên này chắc không đủ chỗ. Số còn lại Tùy Phong bê hết ra sau sân, ta để một gian phòng chuyên để chứa dược liệu.” Mạnh Lâm Thanh phân phó.
“Dạ.”
“Trương bà tử, bà cẩn thận cái lưng, đưa dược liệu cho ta là được, ta sẽ cho vào tủ.” Tử Ngọc nói, nàng đã chủ động tìm việc để làm.
Mạnh Lâm Thanh nhìn một cái đã biết Tử Ngọc biết chữ.
Nếu Tử Ngọc biết chữ, thì không có lý nào Tùy Phong lại không biết.
Đợi thu xếp dược liệu xong, Mạnh Lâm Thanh cẩn thận kiểm tra thêm vài lượt, xác định ngày mai có thể chính thức khai trương.
“Khai trương phải đốt pháo, ta đi mua ngay đây.” Tùy Phong nói.
“Không cần, y quán khai trương không có chuyện đốt pháo.” Mạnh Lâm Thanh ngăn lại.
Các cửa tiệm khác đốt pháo, là ngụ ý việc buôn bán sẽ phát đạt.
Nhưng y quán tính chất đặc biệt, không thể chúc mừng y quán buôn bán phát đạt, chẳng phải là đang nói nhiều dân chúng sẽ đổ bệnh sao?
“Phải rồi, hai ngươi chắc biết chữ chứ?” Mạnh Lâm Thanh xác nhận.
Tử Ngọc và Tùy Phong gật đầu.
“Vậy sau này hai ngươi sẽ phụ trách bốc thuốc, rất đơn giản, biết chữ là làm được. Chỉ cần đặc biệt chú ý một số chi tiết, ta nói qua cho hai ngươi một lần.”
Đứng trước tủ thuốc, Mạnh Lâm Thanh đích thân làm mẫu.
“Cân thuốc theo thứ tự ghi trong đơn thuốc của ta, đừng để trộn lẫn, sau khi cân xong lại kiểm tra một lần nữa.”
“Mỗi lần cân tổng trọng lượng, sau đó chia nhỏ thành từng phần.”
“Những dược liệu có kích thước lớn có thể đặt ở trung tâm giấy gói thuốc, còn lại các loại dược liệu khác cuộn xung quanh theo một hướng nhất định.”
“Còn những dược liệu dễ rơi rớt mất mát phải cân sau cùng, rồi đổ vào trung tâm thuốc tránh tổn thất.”
Mạnh Lâm Thanh vừa làm mẫu, vừa cẩn thận giải thích từng chi tiết.
Tùy Phong và Tử Ngọc đều chăm chú lắng nghe, liên tục gật đầu, ghi nhớ lời của Mạnh Lâm Thanh trong lòng.
Cuối cùng, hai người còn cố ý nhờ Mạnh Lâm Thanh viết hai đơn thuốc, thử bốc một lần để Mạnh Lâm Thanh kiểm tra.
“Tốt, chính là như vậy.”
“Đúng, đòn cân không thể cao quá đầu mũi, giữ tầm nhìn ngang.”
“Đúng, chỉ cần dùng ba ngón đầu bàn tay phải.”
Mạnh Lâm Thanh càng nhìn càng hài lòng, hai người này học rất nhanh, làm việc cũng kiên nhẫn, giao cho họ việc bốc thuốc nàng yên tâm.
Hôm sau, Bình An Y Quán khai trương.
Dưới sự bảo vệ của Tùy Phong và Tử Ngọc, Mạnh Lâm Thanh đích thân leo lên thang, treo tấm biển lên.
Người dân đi ngang qua để ý thấy y quán mới mở này, nhưng người khỏe mạnh, ai mà vô cớ lại ghé y quán làm gì?