Không ngờ Tử Ngọc và Tùy Phong làm việc hiệu quả thế, mới bao lâu mà đã mua được không ít thứ.
Hơn nữa đều vừa ý Mạnh Lâm Thanh.
“Làm phiền các vị sư phụ, mấy bàn ghế này để ở…”
Chẳng mấy chốc, Tùy Phong và Tử Ngọc đã quay về.
“Tiểu thư, tủ thuốc đặt làm cần thời gian, ta đã thương lượng với thợ mộc, ông ấy nói nhanh nhất cũng phải ba ngày mới làm xong tủ thuốc gửi đến.” Tử Ngọc báo cáo.
“Được, hôm nay hai ngươi vất vả rồi, mau đi nghỉ ngơi sớm.” Mạnh Lâm Thanh nói.
Buổi tối, mọi người ăn cơm xong chuẩn bị nghỉ ngơi.
Trước khi ngủ Mạnh Lâm Thanh còn phải cho mấy đứa nhỏ bú thêm lần nữa, mấy bảo bối đặc biệt hợp tác, uống xong sữa cũng không chơi đùa với Mạnh Lâm Thanh bao lâu liền ngủ như ba chú heo con.
“Cũng chỉ có lúc này mới yên tâm nhất.” Mạnh Lâm Thanh sờ má lão tam cảm thán.
Đợi bọn chúng biết chạy rồi, đó mới là lúc phiền phức nhất.
Ngày mai còn có việc cần sắp xếp, Mạnh Lâm Thanh cũng tranh thủ thời gian ngủ.
Hài tử thường dễ thức dậy vào ban đêm, có lúc còn phải nửa đêm cho chúng bú, dỗ ngủ, đặc biệt khiến người ta mệt mỏi.
Nhưng Mạnh Lâm Thanh lại thường có thể ngủ một giấc đến sáng.
Thật sự là ba thiên thần nhỏ!
Mạnh Lâm Thanh vô cùng may mắn, mấy đứa nhỏ rất ngoan, chẳng quấy khóc gì.
Hôm sau, Tùy Phong và Tử Ngọc như thường lệ luyện tập quyền cước buổi sáng.
Nhưng bận xong vẫn không thấy bóng dáng Mạnh Lâm Thanh.
“Tiểu thư chẳng lẽ đến giờ vẫn chưa dậy?” Tử Ngọc tò mò hỏi Trương bà tử đang trông mấy đứa nhỏ.
“Tiểu thư dậy từ lâu rồi!” Trương bà tử đáp.
Bà ngủ ít, sau khi dậy thường sẽ lặng lẽ vào phòng tiểu thư bế mấy đứa nhỏ ra, để tiểu thư có thể nghỉ ngơi.
Kết quả sáng nay vừa khéo đụng phải lúc Mạnh Lâm Thanh định ra ngoài.
“Tiểu thư sáng sớm đã muốn ra ngoài?” Trương bà tử hỏi.
“Ta đi mua ít đồ, bên đó có sữa ta đã vắt sẵn, nếu mấy đứa nhỏ thức dậy khóc nháo thì cho chúng uống.” Mạnh Lâm Thanh dặn.
“Vậy tiểu thư khi nào về?” Tử Ngọc cũng không biết mình nên làm gì, hôm qua tiểu thư cũng chưa dặn dò.
Nói Tào Tháo, Tào Tháo đến.
Chỉ thấy Mạnh Lâm Thanh xách mấy túi to đồ đạc, mang đầy cả hai tay mà về.
“Tiểu thư, người sáng sớm đã đi mua đồ rồi à!” Tử Ngọc vô cùng hiểu chuyện chạy tới giúp Mạnh Lâm Thanh chia bớt một phần, hoàn toàn không cho Tùy Phong kịp thể hiện.
“Mua nhiều đồ thế này, đáng lẽ nên gọi ta và Tùy Phong đi cùng, chúng ta có thể giúp người xách mà.” Tử Ngọc ríu rít: "Là gì vậy ạ?”
“Lát nữa các ngươi sẽ biết.” Mạnh Lâm Thanh bảo Tử Ngọc đặt đồ xuống, rồi đuổi người ra khỏi phòng.
“Mấy ngươi tự đi chơi đi, đừng làm phiền ta làm chính sự.” Đóng cửa.
Sáng sớm ra ngoài, Mạnh Lâm Thanh không có lãng phí công sức, mua toàn những thứ cần thiết.
Nàng bây giờ đã không còn là Mạnh Lâm Thanh nữa, mà là Bạch Tử Ngọc nên đương nhiên phải mặc nam trang, những bộ quần áo này không thể thiếu.
Mạnh Lâm Thanh thử hết mấy bộ nam trang mới mua, cũng được, chỉ là…
Tầm mắt rơi vào vị trí đang căng tràn.
Hết cách, nàng bây giờ vẫn còn trong thời kỳ cho con bú, hơn nữa do mang thai sinh con, vòng ngực của nàng hình như cũng lớn hơn.
May là nàng có dự đoán trước, lúc mua sắm đã mua sẵn đai ngực, dù hơi khó chịu một chút nhưng ít nhất nhìn trông giống nam nhân hơn.
Mạnh Lâm Thanh quấn đai ngực thật chặt, tiếp tục đứng trước gương đồng ngắm nghía hình dáng bản thân.
Chậc, vòng eo thon thả lúc này không thể xem là ưu điểm rồi.
“Xem ra phải thêm chút nguyên liệu.” Nói rồi, Mạnh Lâm Thanh nhét miếng đệm mềm mua sẵn vào vị trí bụng.