- “Những chiếc lông chim, những chiếc lông chim thưa thớt của ta, cái đuôi của ta đã khô cằn như cỏ, bị mưa gió thổi ngã, sợ tới mức ta oa oa kêu to, oa oa kêu…“
Tứ công chúa rung đùi đắc ý dẫn theo một con chim điểu đi vào thư phòng, miệng hát bài ca dao vừa được học, lớn tiếng xướng. Đang ca hát bỗng dừng lại hỏi nha hoàn ở bên cạnh :”Được một lúc lâu rồi, có phải nó muốn ăn cơm rồi không? Ngươi xem, nó nhất định đã đói bụng rồi!“
- “Công chúa, vẫn còn sớm. Nửa canh giờ nữa người hãy cho ăn. Nó bây giờ chưa đói”.
- “Nó nhất định đói bụng rồi, bằng không vì sao lại nhắm mắt lại? Nhất định là đói đến mức không còn khí lực mà mở mắt.“
- “Không phải đâu công chúa. Những loại chim chóc vốn là ban ngày nhắm mắt ngủ, không liên quan gì đến chuyện đói bụng cả!”. Cung nữ ra sức giải thích .
Lúc này tam hoàng tử cũng viết xong bảng chữ mẫu của ngày hôm nay, buông bút tạm thời nghỉ ngơi. Nữ thị nhân vội vàng giúp hắn rửa tay, hắn quay đầu nhìn đến muội muội dẫn theo con chim điểu với một hình dạng chật vật, lông chim thì thưa thớt như chim cú mèo con, có chút chịu không nổi nói:
- “Không thể nào? Tứ hoàng muội, muội thật đúng là đang nuôi dưỡng nó sao? Con điểu gì đó trông thật là xấu, muội mang nó ra ngoài chơi không sợ mọi người cười cho sao. Còn nữa, muội vừa rồi hát cái quái gì vậy? Những lời này ta chưa từng nghe qua.“
- “Kia mới không phải quái ca! Muội học ở trong “Kinh lý thi lý”, rất học vấn đó!”. Dư Đồng kháng nghị. “Còn nữa, con chim cú mèo này rất đáng yêu, là sủng vật của muội, làm sao lại sợ xấu mặt cơ chứ !“
Tam hoàng tử ngây ra một lúc, cố gắng nghĩ nghĩ vẫn không hiểu ra sao. Hoàng muội dường như không giống người thường, con mắt thẩm mỹ cũng khác, chỉ có cá nhân nàng mới thưởng thức được thôi, hắn không miễn cưỡng. Nhưng nàng nói là ở trong Kinh Thi…vậy nó ở chỗ nào? Hắn không nhớ rõ trong Kinh Thi lại có nhạc thiếu nhi.
- “Muội muội, muội nói những lời vừa rồi muội học ở trong “Kinh Thi”? Có phải là nói giỡn hay không?“
- “Đâu có! Không tin hyunh đi hỏi Di nương, là Di nương dạy muội ! Hôm kia muội cứu được con chim điểu này lúc nó bị con cú mèo làm bị thương rớt xuống, Di nương liền kể cho muội một câu chuyện xưa là “Âu Hào” có ở trong Kinh Thi lý nói là chuyện này có liên quan đến một câu chuyện ngày xưa, còn dạy muội ca hát. Muội rất thích liền theo Di nương học ca!”. Phi thường kiêu ngạo mà nói.
Tam hoàng tử trừng mắt nhìn, cảm thấy đầu có điểm mơ hồ. Thực muốn xác định liền quay đầu hỏi một thị đọc bên cạnh hắn, lớn hơn bốn tuổi so với hắn:
- “Lâm Đài, trước kia ở Vô Dật Trai ta có nghe qua Thái Phó giải thích qua ”Âu Hào”. Tựa hồ là mắng con chim cú mèo mà? Bởi vì nó khi dễ một con chim điểu đáng thương, hủy khoa, đoạt sồ cho nên nó hẳn là một chuyện xưa? Hơn nữa âu hào ở bên trong là chỉ việc phá hư chim điểu? Không phải có ý nghĩa rằng đó là chính sách tàn bạo đối với nhân dân tạo thành việc hãm hại bóc lột đó sao? Hay là ta nhớ lầm ?“
- “Điện hạ, người nhớ không lầm đâu ạ !”. Thư đồng không chút do dự trả lời.
- “Ta cũng nghĩ như vậy”. Hắn thực sự tin tưởng trí nhớ của thư đồng, tam hoàng tử nghi hoặc hỏi muội muội:
- “Nếu là những từ ngữ bi phẫn, vì sao muội lại có thể xướng lên một cách vui vẻ như vậy?“
Dư Đồng công chúa không ai bì nổi nói:
- “Là bi phẫn mà, muội không phải xướng ra rất đáng thương hay sao? Hôm kia dưới tàng cây muội cứu được con chim điểu này, Di nương cùng muội bôi thuốc cho nó, nhìn nó có bộ dạng thật thê thảm rất giống những câu thơ kia cho nên đã dạy muội niệm, hơn nữa sợ muội không nhớ được, còn biên thành khẩu ngữ ca dao dạy muội xướng nữa đó !“
Tam hoàng tử cho thư đồng tới giá sách mang “Kinh Thi” tới, rất nhanh giở đến “Âu Hào’’, nhìn một chút, bật cười, nói:
- “Ta đoán muội nhất định đã không chỉnh lại cho cẩn thận rồi“
- “Nào có không chỉnh lại? Rõ ràng đầy đủ mà!”. Dư Đồng công chúa rất tức giận, cảm thấy lão ca ca yêu quý của bé thật phiền toái.
Mà tại cửa thư phòng thái giám cũng truyền đến một tiếng cười khẽ, mọi người sợ hãi, hoàng đế bệ hạ đại giá quang lâm, làm cho mọi người một phen hoảng loạn.
Tử Quang Đế tùy ý vẫy tay cho vú già cùng thị nữ lui ra ,giữ lại hai hài tử cùng hai thư đồng.
- “Phụ hoàng, ngài sao lại rảnh mà tới đây?”. Dư Đồng công chúa bị Tử Quang Đế ôm ngồi trên ghế, nhịn không được tò mò hỏi. Từ hạ tuần tháng năm tới nay, phụ hoàng không hề có thời gian đi xem bọn hắn đọc sách. Ngay cả việc vào buổi tối mỗi ngày ở thượng điện triệu kiến bốn đứa nhỏ hỏi việc học tập, cũng đổi thành một tuần một lần.
- “Dư Đồng, Di nương con dạy con hát ca dao trong kinh thư phải không?“
- “Vâng, còn có nói chuyện xưa nữa. Trong Thi lý đều có chuyện xưa, Di nương kể chuyện xưa cho con xong, con sẽ nhớ kỹ những chỗ đã chỉnh trong thủ thi, sẽ không quên điệu”. Dư Đồng dùng sức gật đầu.
Tử Quang Đế nhìn về phía tam hoàng tử: “Dư Dương, Minh phi có phải lấy một loại phương pháp nào khác thi giáo cho con không?“
- “Đúng vậy”. Tam hoàng tử gật đầu.
- “Tùy theo tài năng tới đâu mà dạy phải không? Cho nên phương thức học tập của con cùng Dư Đồng có chút khác nhau.“
“Việc này… Là do nhóm Thái Phó đề nghị, mẫu phi đã đồng ý “. Tam hoàng tử trả lời có điểm chần chờ. Nghĩ tới hai tháng nay, mẫu thân vì muốn cho hắn có thể tiếp thu bài học một cách tốt nhất, cơ hồ mỗi ngày đều đến Hàn Lâm Viện tìm các đại học sĩ, những vị có học vấn uyên bác uy danh, cùng Minh Hạ Cung biện luận, yêu cầu Minh Hạ Cung mẫu phi chiếu cố mẫu thân hy vọng phương thức tốt nhất để giáo dục hắn. Sau đó mẫu phi không nề hà, không làm phiền hắn cùng với Dư Đồng khi đang học tập, hiện tại tiến độ học tập, đọc sách, tất cả đều là do nhóm Thái Phó định ra .
Tử Quang Đế nghe xong, không nói gì thêm, chỉ hỏi:
- “Sao không thấy mẫu phi các con?“
- “Minh phi hai canh giờ trước đó phải đi Nội Vụ phủ để giải quyết công việc, rồi sẽ đi thăm Kim phi. Kim phi lại phát bệnh, vẫn chưa khỏe lên, cho nên Di nương cho triệu kiến Thái y viện để thảo luận về bệnh tình của Kim phi, phải sau giờ Mùi mới trở về ạ !”. Tam hoàng tử báo cáo chi tiết .
- “Là như vậy sao? Nàng như vậy, chẳng phải sẽ chậm trễ việc học tập của các con sao?“. Tử Quang Đế nói
- “Không đâu, phụ hoàng .Di nương dạy rất tốt, chúng con không có bị chậm trễ đâu”. Dư Dương vội vàng nói.
Tử Quang Đế mỉm cười, đối với cá tính của đứa nhỏ này đại khái cũng có chút hiểu biết.
Giữa trưa, ở trong cung nữ tham vệ hướng hắn báo cáo về việc Minh Hạ Cung sáng đã ở trong Nội Vụ phủ vội vàng xử lý sự vụ, hơn nữa ngay cả Minh Tĩnh cũng triệu kiến, tựa hồ có chút giáo huấn, hy vọng hắn tự giải quyết cho tốt. Đối với việc nàng triệu kiến Minh Tĩnh tuyệt đối không ngoài ý muốn của hắn, không yên tâm một gia tộc họ Minh sẽ ứng phó như thế nào, nói thực ra, hắn luôn luôn ngồi chờ xem kịch vui.
Gần đây vì Minh Hạ Cung được sủng ái nên các giai tần khác đều bị lảng tránh. Tam cung cùng hợp lại làm quyết sách, nghe Nội Vụ phủ báo cáo, chỉ còn nàng một mình xử lý, hai cung kia đều lấy việc bị bệnh cáo ốm để cự tuyệt cộng sự.
Thời gian này sự tình lại đặc biệt nhiều,các quốc gia đến tấn kiến đặc biệt nhiều, do vậy phải tổ chức yến hội cùng với đó là an bài cho các quan lại ngoại giao của các nước, đồng thời trong cung đang tiến hành tuyển chọn cùng huấn luyện cung nữ, tháng tám lại tổ chức đại hôn, đủ loại công việc còn phải cùng lễ bộ phối hợp các loại lễ rườm rà làm cho Minh Hạ Cung bận đến sứt đầu mẻ trán.
Nếu công tác nặng nề còn không đủ để làm cho nàng mệt mỏi, như vậy nếu có thuộc hạ nào làm việc không cẩn thận chắc chắn làm cho nàng hỏng mất.
Cho tới nay, đều là Vịnh Đông Cung độc tài các sự vụ ở hậu cung, từ trước ở Đông Cung khi tức là như thế, đề bạt đều là tâm phúc của mình.Nói là uỷ quyền không để ý tới sự vụ, nhưng lưu lại những người đó chỉ cần bày ra không hợp ý liền tỏ thái độ cũng đủ làm cho sự tình thêm phức tạp. Kết quả không phải là chạy tới hắn khóc lóc kể khổ,làm cho người ta chế giễu mà là ở phía sau cung dấy lên ngọn lửa tẩy trừ, biến thành tiếng kêu than vang dậy khắp trời đất, tựa như những điều có trong lịch sử, lại năng lực thấp quốc quân, luôn chỉ có thể đi hướng theo con đường chính sách tàn bạo, còn tự nhận là này hết thảy tàn bạo, đã kêu lên mạnh mẽ vang dội.
Không biết nàng xử lý như thế nào? Mạnh mẽ vang dội khiến cho hậu cung tiếng oán than dậy đất trời chăng? Hay vẫn chỉ là yếu thế làm cho hết thảy vẫn như cũ, làm cho người ta dắt mũi?
Hắn biết nàng vốn định ở trong cung giấu tài mà sống. Nhưng mà đó chỉ là ý tưởng mộng ảo, đừng tưởng rằng có thể thực hiện. Hoàng cung không phải là nơi ăn chay niệm phật, khi đã tiến vào hưởng thụ phú quý thì tốt nhất phải thanh tỉnh mà nhận thức.
Làm thê tử của một người bình thường, có lẽ chỉ cần để ý cùng tận trách các công việc trong nhà cho tốt; nhưng làm một thê tử của hoàng đế , lại còn có một thân phận khác, nô tì nô tì, cũng là thê tử, cũng thần chúc, hơn nữa phần lớn thời điểm “Thần” trước cho “Thiếp”. Này thân phận cho quốc cho gia, đều phải tận trách nhiệm .
Tựa như hắn, Thiên Triệt. Ra các quyết sách, lo lắng sự tình, hoàn toàn đứng trên lập trường của một quân vương, vì củng cố vương quyền, lo lắng cho lợi ích của nhân dân, vì thế đủ loại tư tình cũng không thể làm cho hắn bận tâm.
Cho nên mấy ngày nay tới giờ, cho dù biết nàng kỳ thật cũng chỉ là nữ tử, cũng có thể là một hiền thê, nàng đối với hắn cơ hồ không hề sở cầu thậm chí cũng không cần có đứa nhỏ để bảo đảm nửa đời sau của nàng, luôn dịu ngoan nhìn lên hắn… Thân là một người nam nhân, đối với nữ nhân của mình còn có chút thương tiếc nên đem nàng thủ hộ không để nàng phải chịu mưa gió bẻ gãy.
Nhưng không được, hắn không thể làm như vậy.
Hắn không rảnh đối một nữ nhân như vậy để mà phong hoa tuyết nguyệt; thứ hai, thân phận của nàng đại diện cho một thế lực cực lớn ,sau hai năm đăng cơ làm hoàng đế đã bị hắn liệt vào danh sách phải diệt trừ. Nếu hắn muốn làm, nhất định phải hoàn toàn cầm quyền, nhanh chóng thoát khỏi sự khắc chế của các đại thần. Trong lịch sử đó là tất nhiên, mỗi một vị tân hoàng đế đăng cơ đều phải trải qua quá trình giống nhau, thẳng đến chân chính chấp chính.
Hơn nữa, giai đoạn này hắn cần nàng vì hắn mà thống trị hậu cung, thành lập thể chế thành một bộ, hắn vẫn cảm thấy hậu cung quản lý sơ tán, không hề kết cấu làm cho người ta dễ dàng có thể gây sóng gió. Hậu cung cần chỉnh đốn, trước mắt nàng là người thích hợp nhất. Cho nên hắn phải đối với nàng như vậy.
Hắn gần đây luôn luôn nghĩ tới nàng cho nên khi rảnh rỗi muốn tới đây, nhưng Minh Hạ Cung còn phải xử lý công việc ở bên ngoài nên nhất thời không được nhìn thấy nàng . Tuy rằng không thấy được nàng có chút thất vọng, nhưng đã đến đây tự nhiên đối với hai đứa nhỏ sẽ khảo thí một phen, hắn muốn xem phương pháp dạy học này có hiệu quả như thế nào.
Dư Đồng mới bốn tuổi, hắn chậm rãi dỗ nàng mở miệng, nghe nàng nói chuyện xưa. Mỗi một đoạn chuyện xưa đều có thể làm cho bé nhất thủ thành thơ. Oa nhi này trí nhớ thập phần kinh người, Minh Ân Hoa giảng qua chuyện xưa cho bé, thậm chí khi Minh Ân Hoa đọc sách có khi cũng thuận miệng ngâm nga ra câu thơ, tiểu nữ oa đều có thể lưu loát sướng niệm. Đương nhiên muốn bé tự học là không thể được mà phải dùng phương thức nói chuyện phiếm, làm cho tiểu nữ oa không có áp lực, như vậy có thể phát huy chỉ sau mấy ngày liền học được không ít.
Tử Quang Đế thỉnh thoảng gật đầu nghe nữ nhi thanh thúy mà sinh động thanh âm, từ bé thao thao bất tuyệt hiện bảo. Sau đó lại phát hiện Dư Dương ở bên cạnh cũng thập phần chăm chú, khuôn mặt nhỏ nhắn tràn đầy tò mò cùng tán thưởng.
Minh Ân Hoa dạy học bằng phương thức này có lẽ không được các đại học sĩ tán thành nhưng thành quả cũng rất khó cam đoan so với giáo pháp chính thống càng tốt hơn. Nhưng mà phương thức như vậy cũng là một chuyện mà người ta chờ mong để có phương thức học tập tốt hơn, làm cho tiểu hài tử nguyện ý siêng năng học tập… Tử Quang Đế thầm nghĩ .
Rốt cục sau khi Dư Đồng phát biểu xong, Tử Quang Đế thấy bé dụi mắt liền gọi người hầu đưa bé đi nghỉ ngơi. Tiếp theo mới tiếp tục khảo thí tam hoàng tử, không ngoài ý muốn tuổi còn nhỏ , nhưng hắn đã có thể sướng và ngâm rất nhiều danh thiên kinh điển, hơn nữa bộ dáng khi viết thư pháp cũng thật sự có khí chất, có thể thấy được công khóa nặng, càng nhìn thì sẽ nhận ra Trương phi vọng tưởng cho hắn có tâm tinh giống long vương là có bao nhiêu bức thiết.
Có lẽ Dư Dương đã bị một áp lực rất lớn, nhưng tất yếu phải như vậy sao? Tuy rằng hai huynh tỷ cũng là như thế này, nhưng hiện tại nếu tính giao hắn cho Minh Hạ Cung khai phá bước phát triển bằng phương thức học vỡ lòng mới,có thể làm cho đứa nhỏ càng thích thú học tập hơn, làm cho hắn không phải giống như người xưa , nặng nề trong việc học tập mà trở thành như vậy?
Đương nhiên, hiện tại nếu như đứa nhỏ đã hình thành ý thức muốn cạnh tranh, cho rằng khắc khổ học tập mới đảm bảo được tương lai, vậy hắn cũng không thể nói gì hơn. Cho nên hắn nói:
- “Dư Dương, hiện tại việc học của con đều do Thái Phó an bài , như vậy con ở chỗ này cũng không học được cái gì, Minh phi cũng không dạy cho con được cái gì. Con có muốn về Vô Dật Trai cùng ca ca , tỷ tỷ cùng đọc sách không?“
Tam hoàng tử nghe vậy ngẩn ra, tuy rằng phía sau thư đồng lặng lẽ lay ống tay áo của hắn, muốn hắn nhân cơ hội mà trở lại Vô Dật Trai cho đại học sĩ giảng bài – là người mà Trương phi rất tín nghiệm.
Nhưng Tam hoàng tử phát hiện mình cũng không muốn rời đi, cho nên hắn không mở miệng được. Mấy ngày nay, nghe mẫu thân cùng nhiều đại học sĩ khinh bỉ cùng phê phán phương pháp dạy học của Minh Hạ Cung, quả thật cảm thấy phương pháp đó như trò đùa, không ra thể thống gì, đây là câu nói mà mẫu thân không ngừng nói. Nói nhiều, nghe nhiều, tựa hồ như thành chân lý, vì thế hắn liền tin. Mới có quyết định nếu có cơ hội nhìn thấy phụ hoàng, vậy thì nhất định sẽ xin phụ hoàng cho mình rời khỏi Minh Hạ Cung.
Nhưng mà… phương pháp của Minh phi thật sự là sai sao ?
Có lẽ hắn không biết cái gì là đúng. Nhưng hắn hâm mộ muội muội có thể học tập nhanh như vậy bằng cách học nhạc, mỗi ngày nghe chuyện xưa bằng cách xướng,ca các khúc ca của thiếu nhi, cư nhiên cũng là một loại học tập, muội muội nói mỗi một cái chuyện xưa, hắn đều rất thích nghe , cảm thấy rất thú vị.
Hắn… Cũng không thể được học giống như muội muội ?
- “Sao không có trả lời? Dư Dương“. Tử Quang Đế thúc giục .
Tam hoàng tử trong lòng quyết định, nhìn về phía phụ thân:
- “Phụ hoàng, con không muốn đi Vô Dật Trai. Con khẩn cầu phụ hoàng cho con ở lại Minh Hạ Cung cùng muội muội học tập.“
- “Vì sao? Hay con cho rằng Thái Phó dạy học không được tốt?“
- “Không phải. Thái Phó định ra việc học, con nguyện ý tiếp tục học tập. Nhưng hy vọng sau thời gian học tập, có thể cùng muội muội theo Minh phi cùng nhau học tập.“
- “Trẫm sẽ không đáp ứng với con yêu cầu này“. Tử Quang Đế thản nhiên nói: “Hai loại phương thức này mâu thuẫn nhau, trẫm làm sao có thể cho phép con đồng thời cùng học? Làm người không thể tham như vậy, nếu con tham lam như vậy sẽ chỉ dẫn tới kết cục thất bại.“
- “Sẽ không đâu , con có thể chịu được…”. Dư Dương ý trí kiên định.
Nhưng Tử Quang Đế không cho hắn nói thêm gì nữa. Ý vị thâm trường nhìn con trai, nói:
”Đối với học tập, con không có khả năng đồng thời tiếp nhận cả hai phương pháp; đối với việc xử thế, con không có khả năng đồng thời lấy lòng mọi người mà không phải đắc tội ai. Lựa chọn chỉ có một, con hãy cẩn thận suy nghĩ đi”.
Nói xong, Tử Quang Đế bãi giá rời đến Kim Thu Cung .
Thăm phi tử sinh bệnh là lẽ thường. Tử Quang Đế đương nhiên hiểu.
Khuê danh của Kim phi là Phương Thiến Nhi cũng là một mỹ nữ.
Nàng là một mỹ nữ trông rất đơn bạc nhu nhược giống như là gió thổi thì sẽ bước đi, nhưng trên khuôn mặt kia là đôi đồng tử sáng như sao, lóe ra khí chất cao ngạo quật cường làm cho nàng có vẻ kiên cường.Thoạt nhìn nàng chỉ là sơ đạm, sinh ra chớ gần. Như là trời sinh thích hợp một mình bàng quang, tự ngâm thơ tự uống rượu, là cuộc sống của một ẩn sĩ.
Tổ phụ của nàng năm năm trước bệnh nặng, chức quan là Trung Thư thị lang, còn phụ thân giữ chức quan ở Thư Xá nhân, huynh trưởng là Trung Thư Tỉnh Hữu nghị luyện đại phu. Toàn gia coi như là không có số làm quan nhưng lại được Tử Quang Đế đề bạt mà lên. Tuy rằng so với Minh gia còn kém đến trăm năm quan trường quý tộc khí phái nhưng phụ thân và huynh của nàng có thể xem như là được Tử Quang Đế bồi dưỡng làm thân tín, về sau tiền đồ không thể xem thường được. Ai biết hai mươi năm sau,thanh thế nhà mẹ đẻ của Kim Thu Cung có thể hay không cùng so vai với Minh gia?
Đáng tiếc… Kim Thu Cung thân thể lại quá kém, tính tình rất lãnh đạm, vì thế dần dần bị hoàng đế lãng quên. Nhà mẹ đẻ của Kim Thu Cung bởi thế mà buồn sầu đến nỗi tóc bạc, lại vô kế khả thi, ai bảo Kim Thu Cung có tâm cao khí ngạo hận nhất là thủ đoạn đùa giỡn tranh quân ân, nàng là vị chính thê lãnh đạm của quân vương, thái độ của nàng lúc nào cũng là lãnh đạm mà đối đầu với mọi việc.
Kim Thu Cung mười năm trước sinh hạ nữ nhi là Dư Hạ xong, bụng lại vô tin tức. Nhà mẹ đẻ liều mạng khuyên nàng thừa dịp tuổi trẻ mau sinh một nam hài, về sau mới có thể dựa vào, muốn nàng hướng hoàng đế tác cầu con nối dõi. Cái này bảo nàng phải làm sao? !
Trong Thái Y Viện của hoàng cung , từ nữ y quan nghiêm cẩn nhớ thời gian mà dâng thuốc lên cho mỗi một cung phi khi đến thời kì nguyệt sự, cũng suy tính ra mỗi người hàng tháng ngày nào dễ dàng thụ thai. Các vị hoàng đế trước kia nhiệt tình yêu thương để có nhiều tử nhiều tôn, đối này nọ không quan tâm. Nhưng Tử Quang Đế bất đồng, từ khi hắn làm thái tử liền chú ý ghi lại, hàng tháng cho người hầu ghi nhớ ngày của các nàng, sau đó mới an bài lâm hạnh.
Hắn cũng không muốn có nhiều con. Cũng không muốn tạo ra các mối thù địch giũa các thê tử của đứa nhỏ.
Có lẽ thỉnh cầu hắn cùng giải quyết, nhưng nàng vì sao yêu cầu? ! Nếu hắn không nghĩ muốn nàng vì hắn sinh đứa nhỏ, vậy nàng vì sao phải cầu? ! Đứa nhỏ là họ của hắn, cũng không phải mang họ Phương gia , đừng nói việc sinh sản cũng làm cho nàng đau đến chết! Nam nhân không săn sóc cảm kích thì thôi, vì sao nàng còn ủy khuất muôn dạng mà đi khẩn cầu thụ thai? !
Tâm tư của Kim Thu Cung thường thường có sự lung lay, vô lực cải thiện tâm tình của mình, vì thế tiểu bệnh cũng không ngừng nối gót mà tới, thói quen chỉ nằm ở trên giường cả ngày, lười đứng dậy .
Có khi bệnh vô lực, thường thường hàm oán mà phiền muộn: nếu cứ như vậy bệnh mà chết, nam nhân kia sẽ vì nàng chảy xuống hai giọt lệ sao? Tựa như hai năm trước, chính phi thái tử Minh Ân Nhã ốm chết đêm đó, lúc ấy Hoàng Thượng đã ôm chặt lấy nàng, lẳng lặng chảy nước mắt… hình ảnh đó đã làm cho nàng bị rung động !
Nàng thực ghen tị với Minh Ân Nhã, bởi vì nàng cư nhiên có thể làm cho Thiên Triệt – một nam nhân lãnh đạm lại lý trí vì nàng rơi lệ!
Phi thường phi thường ghen tị, cũng vì mình mà bi thương. Thân cũng là một thê tử của nam nhân đó, vì sao nàng không thể được đối đãi đặc biệt như tối hôm đó , dù chỉ một lần cũng được? !
Nàng không giống Vịnh Đông Cung khát vọng quyền lực; không giống Trương phi ngu xuẩn tranh cãi ầm ĩ; Minh Hạ Cung Giờ phút này đang ngồi ở đại sảnh trong cung của nàng, lấy danh nghĩa là thăm bệnh đến bái phỏng ,được thừa hưởng từ gia tộc lại là người được tỷ tỷ thương yêu, tính cách không hề đặc sắc, căn bản không chớp mắt!
So với nữ nhân bình thường này nọ, nàng bất đồng !
Nàng thuần túy là yêu Thiên Triệt! Không vì quyền không vì địa vị, càng không phải vì nhà mẹ đẻ, cho nên nàng là yêu Thiên Triệt – tình yêu chân chính cả đời. Nàng có tự tin!
Cho nên hiện giờ những người này nàng không thèm đặt trong mắt, vốn nàng sẽ không để ở trong lòng. Nhưng là từ Ngân Hà yến đêm đó qua đi, nàng không có cách nào để ngủ được.
Hải Cơ công chúa làm cho người không thể nhìn gần; buộc những tú nữ tiến cung cũng đều là mỹ nữ bất phàm; còn bị an bài tiến cung làm cung nữ trong cung điện của hoàng đế… Thật sự là xinh đẹp không người nào có thể bỏ qua. Sau đó, nàng kinh hoảng phát hiện mình đã không còn trẻ .
Làm sao bây giờ? Làm sao bây giờ? Nàng còn có bao nhiêu thanh xuân có thể dùng để cùng Hoàng Thượng lãnh đạm? ! Nhưng nhiều năm đều như vậy , tưởng xoay sở nhưng cũng không tìm thấy cách nào.
Nàng bị dồn đến khốn cảnh này, Minh Hạ Cung quả thực đường làm quan rộng mở làm cho người ta phải oán hận! Đơn giản là nàng mệnh tốt cho nên cái gì cũng không phải làm, đến quân vương cũng phải đối đãi đặc biệt. Thế giới này thật sự là không công bằng…
- “Đây là thuốc do Thái Y Viện vì ngươi hầm nấu thuốc bổ riêng , nhanh uống đi”. Minh Ân Hoa cùng nữ tỳ trên tay bưng cực phẩm dược liệu hầm thành canh bổ khí, nhẹ nhàng nói với Kim Thu Cung.
- “Ngươi đừng làm ra vẻ ta đây?”. Kim Thu Cung không để ý tới trên tay Minh Ân Hoa là canh bổ, nói xong lại là vẻ mặt lãnh đạm. “Ngươi hiện tại đứng đầu hậu cung, nghĩ đến vị trí hoàng hậu cũng dễ như trở bàn tay, chỉ là thời gian sớm muộn gì mà thôi. Minh Hạ Cung ngươi vận may vào đầu, duệ không thể đỡ, ta chỉ là một Kim Thu Cung nho nhỏ, không quyền không thế, sao ngươi phải đến lấy lòng”.
Minh Ân Hoa dừng một chút, bình tĩnh nói:
- “Nương nương, như lời ngươi nói, bản cung cũng không cần lấy lòng ngươi, càng không cần ba ba chạy tới nơi này xem sắc mặt ngươi. Cho nên ta phụng dưỡng ngươi chén thuốc này chỉ là vì tình nghĩa tỷ muội, cũng không mưu đồ ngươi cái gì.“
Tính tình như thế bén nhọn, không để lối thoát cho ai, khó trách ở trong cung với ai đều đối xử không tốt với nàng, bao gồm cả Hoàng Thượng. Hôm nay xem như chân chính trải nghiệm , dưới đáy lòng âm thầm cảm thán .
Kim Thu Cung mắt lạnh trừng bát canh, nói:
- “Ta sẽ không uống bát gì đó ở trên tay ngươi. Ngươi cho người mang đi”.
- “Ngươi không muốn uống ta cũng không miễn cưỡng”. Đưa bát canh giao cho Minh Thúy.
Hôm nay nàng đến, trừ việc quan tâm đến bệnh tình của Kim Thu Cung, nàng còn muốn hỏi một chút về công việc tuyển tú nữ. Dù sao Hoàng Thượng đã lên tiếng muốn tam cung cùng xử lý việc này. Hai chính phi luôn tị nạnh mà không thấy, nàng đành phải tự mình ở phía sau cung mà sắp xếp các chỗ.
- “Về sau xin đừng làm chuyện dư thừa, ta chỉ là Kim Thu Cung nho nhỏ không thể nhận thịnh tình lớn như thế này của Minh Hạ Cung đâu”. Kim Thu Cung ánh mắt vẫn hướng theo bát canh kia.
Minh Ân Hoa thấy thế trong lòng máy động, gọi Minh Thúy:
- “Minh Thúy, đem canh về.“
- “Vì sao lại về? Đừng cho là ta… “
Kim Thu Cung thanh âm đột nhiên lớn lên chỉ nhìn thấy Minh Ân hoa đem canh bổ về, tiếp tục lớn giọng.
Minh Ân Hoa đang cầm bát, đôi mắt trừng của nàng nhìn Kim Thu cười cười nói:
- “Canh này cực kì trân quý, bên trong đều là dược liệu không dễ lấy được, là tuyệt phẩm phải một ngày một đêm mới được một chén tinh hoa đem đến đây, có công dụng dưỡng sinh ích khí, chấn tác tinh thần. Nương nương không uống, mà ta nghĩ cũng không nên dễ dàng đổ đi, rất đáng tiếc. Tuy rằng nương nương không cần, nhưng thứ tốt không nên lãng phí, hy vọng nương nương sẽ không để ý”.
Kim Thu Cung sắc mặt một trận xanh trắng, sẽ không ngốc mà tin tưởng hành vi của Minh Hạ Cung chỉ là vì không muốn lãng phí. Nàng đây là đang chứng minh chén thuốc không có độc, rõ ràng là cười nhạo Kim Thu Cung nàng không có can đảm , đa nghi!
Kim Thu Cung hít sâu sau đó thở ra mấy hơi, sau đó mới tận lực nhẹ nhàng hạ lệnh trục khách, nàng không nghĩ lại nhìn thấy mặt Minh Hạ Cung bởi mỗi biểu tình của Minh Hạ Cung đều mang theo ý cười nhạo!
- “Nếu không còn việc gì, mời ngươi trở về . Bản cung muốn nghỉ ngơi !“
- “Nương nương, ta mới vừa nói qua, tới nơi này là vì muốn cùng ngươi thương lượng một ít công sự“
- “Thương lượngcái gì ? Nói thật là dễ nghe.“
- “Không phải dễ nghe, là sự thật”. Minh Ân Hoa biểu tình thực sự cố gắng.
Kim Thu Cung không khách khí tiếp tục trục khách:
- “Ta bệnh không tiện tham dự công sự, hết thảy toàn quyền ngươi tác chủ đi! Về sau ngươi cũng không cần đến đây, bản cung không quyền không thế, quyết định cũng có ý nghĩa gì chứ, cũng không muốn làm, đỡphải đến lúc đó ngoài ý muốn lại lấy cớ do ngươi ủy thác.“
Minh Ân Hoa cảm thấy thực không còn gì để nói, trước kia không biết Kim Thu Cung ,nàng có thể cảm thấy nàng ta có vẻ bình tĩnh nhưng hiện tại nàng biết sai lầm rồi. Kim Thu Cung hận phải chia sẻ trượng phu cho nữ nhân khác! Mà hiện tại hận nhất lúc này đúng là nàng cho nên một chút thể diện cũng không cần.
Nếu đã không khách khí thì nàng đương nhiên sẽ không cố ý lưu lại mà tự làm mất mặt. Nàng lấy lại thanh âm bình tĩnh nói:
- “Nếu ngươi muốn nghỉ ngơi, bản cung cũng sẽ không quấy rầy. Thái Y viện mỗi ngày đều sẽ phái người tới đây thăm chẩn, ta đã căn dặn các nàng cẩn thận hầu hạ, nếu muốn dược liệu gì đều có thể nhậm thủ. Thỉnh nương nương an tâm điều dưỡng, chúc ngươi sớm ngày khang phục. Cáo từ.“
Kim Thu Cung tức giận nhìn Minh Hạ Cung ngay cả lúc này đều phải khoe ra quyền thế phía sau nàng sao, thực sự muốn làm hoàng hậu sao? Lập tức không thèm quan tâm đến lý lẽ, xoay người liền tiến vào tẩm phòng, cho nữ quan tiễn người.
Minh Ân Hoa hít sâu một hơi cố gắng áp chế cơn tức giận trong lòng. Một hồi lâu sau, rốt cục khắc chế được, mới quay đầu nhìn các nữ quan của Kim Thu Cung hai bên đang phát run, nàng biết họ sợ cái gì nhưng giận chó đánh mèo không phải là phong cách của nàng. Càng đừng nói đến việc nàng dựa vào thế lực sau lung mà ngang ngược, cho dù có hơi chút lớn tiếng một chút oán giận, đều đủ để bị nói thành tác uy tác phúc .
Nàng không thể học Kim Thu Cung như vậy, tức giận liền phát cáu làm cho người ta nan kham.
- “Hảo hảo chiếu cố Kim Thu Cung, cẩn thận hầu hạ . Bản cung đã nói với Sơ Hi Cung , mỗi ngày giữa trưa mang nhị công chúa tới thăm. Nhị công chúa có thể dùng ngọ thiện ở đây rồi tới Uẩn Tú viện. Ngươi đem chuyện này truyền đạt đến Kim Thu Cung, hiểu chưa?” Nàng giao phó với nữ quan của Kim Thu Cung.
- ”Vâng, tiểu tỳ hiểu. Tiểu tỳ cảm tạ đại ân của Minh Hạ Cung nương nương , tạ nương nương từ bi!“
Minh Ân Hoa gật gật đầu, không nói thêm gì, xoay người bỏ đi.
Nàng cảm thấy mệt mỏi quá. Thời gian này quá nhiều việc cho dù đầu nhập toàn lực, thân lực thân vì thành quả cũng tạm được.
Sự tình thực khó khăn, nàng sớm biết. Nhưng tứ cố vô thân nàng cảm thấy khốn cảnh.
Nàng nên làm gì bây giờ?
Vẫn là chạy tới cùng Hoàng Thượng khóc lóc kể khổ? Giống như Trương phi vậy, động bất động đi ra trước mặt hoàng thượng một phen nước mũi một phen lệ, khóc như cha mẹ chết, quỳ rạp xuống cho tới khi đạt được mục đích như mong muốn?
Nàng không biết mình có đủ năng lực để có thể xử lý tốt các chuyện chốn hậu cung hay không, nhưng bất luận như thế nào cũng không thể bị áp chế làm cho suy sụp, làm cho bả vai không thể gánh vác sức nặng. Bởi vì…
- “Hoàng Thượng…”. Đi ra khỏi tẩm cung của Kim Thu Cung đã thấy Tử Quang Đế đang mỉm cười nhìn nàng.
Nàng kinh ngạc khẽ gọi , hồn nhiên đứng bất động, không biết chung quanh bọn nô tỳ nhìn thấy thánh giá đã quỳ xuống hết. Chỉ còn nàng một người vẫn còn đang đứng .
Tử Quang Đế cũng không chú ý đến sự thất lễ của nàng, hắn chậm rãi đến gần nàng, sau đó vươn một bàn tay về phía nàng.
Đầu óc nàng dường như trống rỗng, chỉ có thể dựa vào bản năng, đem bàn tay nhỏ bé giao cho hắn, bị hắn chú ý.
Hắn ôn nhu ngồi xuống bên cạnh nàng, sau đó mỉm cười, dẫn nàng đi tới. Đi tới ngự hoa viên, hướng đến chỗ hồ sen .
Đầu của nàng choáng váng không thể tưởng tượng ra được cái gì , chỉ có thể tùy ý để trượng phu của nàng – hoàng đế bài bố, hắn nói mây trên trời thực trắng,chiếu vào trong nước, thực sấn mãn trì liên, nàng gật gật đầu; hắn nói hắn đang làm cho người ta nghiên cứu cải tạo bạc hà liên , có lẽ có một ngày, có thể ở trong hoàng cung đều có thể ngắm được, nàng gật gật đầu; nàng tựa hồ cũng nghe đến hắn mang theo ý cười nói: “Xem kìa, thiên thượng chính bay qua một đầu long!” Nàng xem thiên không, lại gật đầu…
Vì thế hắn cười ha ha. Nàng mê muội nhìn hắn, cẩn thận đưa hết những hình ảnh trân quý của hắn thu thập vào trong lòng.
Mặc kệ hắn nói cái gì, nàng đều gật đầu. Cho dù hắn cái gì cũng không nói, chính là được bên cạnh hắn, kiếp này liền không uổng …
Đúng rồi. Nàng không thể mất đi bả vai, làm cho sức nặng hạ xuống, vô luận như thế nào đều phải cắn răng . Nguyên nhân chính là …
Đây là cách mà nàng yêu nam nhân này.
Nam nhân của nàng là đế vương, nàng dùng sự yêu thương đế vương để thương hắn.
Có lẽ hắn không thích nàng, kiếp này cũng không đem nàng để ở trong lòng mà nhớ mong.
Nàng thương hắn, nàng chỉ có thể làm chuyện này mà thôi.
Yêu hắn, cả đời này nàng đều cảm thấy hạnh phúc .
Cho nên nàng không hề sợ hãi. Cho dù ngày sau kết cục có tan xương nát thịt nàng cũng không sợ hãi .
- “Hoàng Thượng, người còn nhớ rõ người vẫn còn một nguyện vọng cho thần thiếp không?”. Ban đêm, nàng ở trong lòng hắn nhẹ nhàng hỏi.
Cảm giác được Tử Quang Đế đem thân mình ôm chặt rất thoải mái trả lời:
- “Ái phi rốt cục muốn chỉ điểm trẫm tác cầu chuyện gì sao?“
- “Đúng vậy”. Nàng không ngẩng đầu, không cần nhìn giờ phút này hoàng đế có sắc mặt như thế nào. Không nghĩ tới lúc ngẩng đầu lên,không nghĩ đến hắn lại vất vả khống chế sắc mặt.
- “Là cái gì? Nói mau cho trẫm nghe một nào’’
- “Nguyện vọng của thần thiếp là… mượn người.“
Người hắn chợt ngẩn ra, thanh âm tăng lên chút, làm như hoài nghi mình có nghe lầm hay không, hỏi:
- “Cái gì?”
- “Thỉnh Hoàng Thượng cho thần thiếp mượn một người”. Nàng nói một cách rõ ràng.
-”Người như thế nào?“
- “Thần thiếp khẩn cầu Hoàng Thượng cho mượn một người biết rõ tất cả nô tỳ thị vệ làm trong cung, thần thiếp cần có sự hiểu biết toàn diện về số người làm ở trong cung. Đương nhiên, người này tốt nhất là nữ.“
Tử Quang Đế nhất thời không thể nói lời nào. Cũng là không thể nói gì, càng không thể tin được. Hắn tự mình cấp nguyện vọng, liền như vậy tùy tiện bị đuổi rồi!
Nàng có thể cầu chức vị hoàng hậu,cũng có thể cầu kim bài miễn tử cho gia tộc, có thể cầu con nối dõi, còn nếu có lòng tham một chút, cũng có thể yêu cầu ngày sau Đông Cung thái tử phải do nàng sinh ra… Nàng có thể cầu nhiều hơn thế, đương nhiên, hắn có thể hay không đồng ý lại là một chuyện khác.
Ngàn liêu vạn tưởng cũng không thể tưởng được nàng thầm nghĩ cùng hắn mượn người!
Tuy rằng nói thành viên ảnh vệ cùng tham vệ phần lớn là giữ bí mật, Minh Ân Hoa mượn người, thân phận như vậy sẽ sáng tỏ, về sau không bao giờ có thể ẩn thân được, chỉ có thể đặt ở chỗ sáng, tác dụng nhỏ đi nhiều. Nhưng vấn đề này không lớn, chính là một người mà thôi, đối với hắn không có tổn thất. Nhưng mà đối với Minh Ân Hoa mà nói, loại giúp đỡ này quả thực chính là đặt gián điệp ở bên cạnh mình. Nàng vì sao phải làm như vậy?
Chỉ là muốn xử lý tốt chuyện hậu cung thôi sao?
Vẫn là hàm súc hướng hắn đầu hàng, tỏ vẻ cùng hắn đứng chung chiến tuyến?
- “Có thể chứ? Hoàng Thượng.“
- “Nguyện vọng này của nàng quá nhỏ làm cho trẫm cảm thấy bị vũ nhục“
-”Thỉnh Hoàng Thượng thứ tội. Nhưng mong người cho thiếp mượn một người hữu dụng, là nhu cầu bức thiết của thần thiếp. Thỉnh Hoàng Thượng ân chuẩn cho thần thiếp đi!“
-”Đây là nhu cầu bức thiết ư!”. Tử Quang Đế thở dài. Cảm thấy lòng có điểm loạn, không hưng trí muốn nói điều gì, cũng không thể tưởng, ít nhất hiện tại không nghĩ.
- “Hoàng Thượng?“
- “Được, trẫm đồng ý với nàng”. Vỗ nhẹ vai nàng. Lẩm bẩm nói: “Nàng sẽ nhận được thứ nàng muốn .“