Trái ngược với suy nghĩ của Diệp Chi, Tiêu Cảnh Lẫm chỉ đơn giản gật đầu. Hắn thuận thế ngả người nằm lên gối của Diệp Chi, bông hoa đinh hương trắng muốt theo gió bay vào rơi bên cạnh gối.
Tiêu Cảnh Lẫm nhớ lại cảnh Diệp Chi bắt hắn trong cơ thể Cục Bông ngoan ngoãn ngồi im trên bàn để nàng cài hoa lên vành tai. Tiêu Cảnh Lẫm lúc đó không còn cách nào phản kháng đành để mặc nàng muốn làm gì thì làm.
Ai ngờ nữ nhân này không biết tốt xấu cài hoa xong còn nhìn mặt Cục Bông cười nghiêng ngả. Tiêu Cảnh Lẫm nghiến răng, có lẽ bộ dạng lúc đấy của hắn thực sự quá ngu ngốc.
“Nàng lại đây.”
Diệp Chi không biết cẩu hoàng đế lại muốn giở trò gì nhưng vẫn phải tuân lệnh ngồi xuống bên cạnh hắn. Tiêu Cảnh Lẫm ngồi dậy, cài bông hoa lên trên tóc nàng.
Trẫm đã nói là những gì nàng làm với trẫm thì trẫm cũng sẽ trả lại đủ cho nàng.
Tiêu Cảnh Lẫm còn chưa kịp đắc ý thì bỗng khựng lại. Mỹ nhân như họa, nước da trắng ngần, đôi mắt trong veo lấp lánh ánh nước, môi hồng đầy đặn. Bên tai cài đóa hoa đinh hương nổi lên trên mái tóc đen dài như suối.
Đơn giản mà đẹp đến mức câu hồn đoạt phách.
Thịch!
Tim Tiêu Cảnh Lẫm như lạc một nhịp. Hắn ta vẫn biết là Diệp Chi đẹp nhưng không hiểu sao con tim lại cứ như đang nhảy múa.
“Hoàng thượng…”
Diệp Chi khẽ gọi một tiếng. Cô chẳng hiểu chuyện gì đang xảy ra mà tự nhiên cẩu Hoàng đế tự dưng lại cứ ngẩn ngơ nhìn cô.
Nhìn gương mặt này cô lại thấy có vẻ bị ngu ngu.
Tiêu Cảnh Lẫm giật mình, hắn ta ảo não tự trách. Rõ ràng là muốn trêu chọc Diệp Chi mà thế nào tự mình si mê.
Không được!
Hắn ta nhất định phải hành hạ Diệp quý phi này bằng được.
Tiêu Cảnh Lẫm liếc thấy bình hoa sen đang được để trên bàn. Hắn ta đột nhiên nảy ra một ý.
Tiêu Cảnh Lẫm rút một chiếc lá sen, ngắt cuống sau đó đội lên trên đầu của Diệp Chi. Diệp Chi chưa hiểu chuyện gì xảy ra thì Tiêu Cảnh Lẫm đột ngột kéo gáy nàng lại hôn lên môi nàng.
Chiếc lưỡi thô dày của hắn quấn quýt lấy chiếc lưỡi thơm tho của nàng, ép mở đôi môi ra chào đón hắn. Tiêu Cảnh Lẫm say mê chìm đắm từ bờ môi mềm mại đến hàm răng trắng, bất kể chỗ nào cũng không thoát khỏi sự xâm chiếm của hắn.
Mãi lâu sau nụ hôn cuồng nhiệt mới chấm dứt, Diệp Chi còn đang thở dốc thì đã bị Tiêu Cảnh Lẫm nhét một cành sen ngậm ngang miệng.
Cô tròn mắt muốn nhả ra ngay lập tức, tên cẩu hoàng đế này đúng thật bị bệnh rồi.
Tia gian xảo trong mắt Tiêu Cảnh Lẫm xoẹt qua, hắn khẽ vuốt ve vành tai trắng ngần của nàng.
“Vậy thì ngồi ngoan cho trẫm như thế này. Trẫm muốn vẽ tranh cho nàng.”
Tiêu Cảnh Lẫm vô cùng biết nắm bắt thời cơ, hắn dịu giọng mê hoặc.
“Đợi Diệp tướng quân hồi triều, trẫm sẽ cho gia đình nàng gặp nhau. Được không?”
Diệp Chi cứ như vậy mà ngơ ngác đồng ý. Tiêu Cảnh Lẫm cười nhẹ, bộ dạng này của Diệp Chi đúng thật là lần đầu tiên hắn thấy.
Rất đáng yêu.
Cũng làm người ta rất muốn bắt nạt.
Cứ như thế Diệp Chi giữ nguyên tư thế này để Tiêu Cảnh Lẫm vẽ lại trên giấy. Đến khi cơ miệng của cô bắt đầu mỏi thì Tiêu Cảnh Lẫm mới lấy cành hoa ra cho cô.
Tiêu Cảnh Lẫm lôi kéo thân thể mềm mại của cô ngồi vào lòng, chỉ chỉ vào bức tranh hắn vừa mới vẽ. Tiêu Cảnh Lẫm nhịn không được cắn một miếng vào má cô.
“Ái phi nhìn xem trẫm vẽ có đẹp không?”
Diệp Chi cuối cùng cũng hồi thần nhìn bức vẽ trên bàn. Trong tranh một cô gái đầu đội lá sen xanh, bên tai cài bông hoa trắng trên mái tóc đen dài, môi đỏ ngậm ngang một bông sen hồng.
Diệp Chi đáng thương gục đầu xuống không nói gì.
Tiêu Cảnh Lẫm cười ha ha hỏi nàng.
“Đẹp không?”
Diệp Chi vẫn gục đầu tiếp tục im lặng.
“Ái phi…”
“Diệp Chi!” Tiêu Cảnh Lẫm bỗng hốt hoảng, sao đột nhiên nàng ấy lại như mất hết sức sống. Hắn vội vàng nâng mặt nàng lên thì thấy nước mắt Diệp Chi đã chảy đầy mặt.
“Sao lại khóc? Ngoan, không khóc nữa.” Tiêu Cảnh Lẫm siết chặt cơ thể mềm yếu trong lòng, liên tục vuốt sau lưng nàng dỗ dành. Đây là lần đầu tiên hắn thấy Diệp Chi khóc.
Diệp Chi nức nở, vừa khóc vừa nói ngắt quãng.
“Quá mất mặt. Hoàng thượng bắt nạt thiếp.”
Diệp Chi cô sống gần hai mươi năm cuộc đời mà chưa từng chịu cảnh bị chèn ép như thế này. Tên cẩu hoàng đế này là kẻ đầu tiên.