Ánh mắt của Cửu Châu, Thần Vương, An Vương đồng loạt nhìn về phía An Vương phi.
An Vương phi lẳng lặng quay đầu đi, đánh mắt sang ngự y - người duy nhất không nhìn mình, "Đại nhân, mấy hôm nay mẫu phi có dùng loại huân hương này vài lần, liệu nó có ảnh hưởng đến sức khỏe của mẫu phi không?"
"Mới dùng vài lần thì không có ảnh hưởng gì lớn." Ngự y nhìn nàng, còn lén ăn vặt được thì chứng tỏ sức khỏe vẫn chưa bị ảnh hưởng gì.
"Thế thì tốt rồi." An Vương phi thở phào nhẹ nhõm, bảo cung nữ thưởng ngân lượng cho ngự y, rồi quay sang nhìn An Vương, "Vương gia, huân hương này là do Vi Chiêu Nghi mang đến, có nên..."
Mấy chuyện liên quan đến các phi tần khác, bọn họ là vãn bối nên không dám tùy tiện ra quyết định.
"Ngũ đệ." An Vương tuy nhát gan, ngại phiền phức, nhưng chuyện liên quan đến an nguy của mẫu phi nhà mình nên cũng to gan hơn mọi ngày, "Vi huynh nghĩ cần phải bẩm báo chuyện này lên Hoàng hậu nương nương."
Hoàng hậu là chủ hậu cung, dù mọi chuyện có thế nào thì cũng không thể vượt mặt Hoàng hậu nương nương.
Hắn quả thật không hiểu, từ nhỏ văn võ của hắn chỉ ở mức bình bình, tính cách cũng không có gì nổi bật, không tranh với các huynh đệ, cũng chẳng a dua theo ai. Chuyện quá đáng nhất mà hắn từng làm, chính là đi cùng đám huynh đệ đến chỗ Tứ đệ đang bị thương ăn lẩu.
Nhưng lúc ấy người nghĩ ra trò này là Ngũ đệ, người sai cung nhân đi chuẩn bị là Đại ca, dù Tứ đệ có hận thì cũng không nên hận hắn.
Về mẫu phi nhà hắn, sau khi phụ hoàng đăng cơ đã phong cho bà là Chiêu Nghi. Bao nhiêu năm qua, mẫu phi chưa từng được tấn vị, là kiểu người bình thường phụ hoàng đi lướt qua cũng sẽ không ngó ngàng tới.
Ai lại hao tâm tốn sức mưu hại mẹ con bọn hắn thế này?
Vì cái gì?
Chẳng lẽ là vì muốn giúp phụ hoàng giảm bớt một khoảng tiền nuôi mẹ con bọn hắn ư?
Không lẽ có người phát hiện ra hắn đã bắt quàng thành công nên đâm ra hận hắn?
Hoặc là, có người hận Ngũ đệ, nhưng kẻ này không đụng tới Ngũ đệ được nên lôi hắn ra trút giận?
Hắn biết các huynh đệ tranh nhau ngôi Thái tử vô cùng nguy hiểm, nhưng không ngờ chỉ đi bợ đỡ thôi mà cũng nguy hiểm không kém.
"Xem ra bữa trưa ở chỗ Chiêu Nghi tạm thời không thể ăn rồi." Thần Vương đứng dậy, quay người nhìn Lữ Chiêu Nghi vừa đến cửa, "Chiêu nghi nương nương đến chỗ mẫu hậu ngồi chơi một chút nhé."
Lữ Chiêu nghi không ngờ mình chỉ mới rời đi một lúc thôi, vừa trở lại đám tiểu bối đã biến sắc cả, bà thấp thỏm hỏi, "Xảy ra chuyện gì thế?"
Chẳng lẽ chuyện bà lén ăn mấy món ăn vặt dân gian như chao, bánh nướng, bánh rán, bún ốc bị Thần Vương phát hiện rồi ư?
Trong cung có quy định không được tùy tiện ăn đồ ngoài cung. Nhưng quy định này hầu như mọi người đều mắt nhắm mắt mở làm ngơ, có vị phi tần trong cung nào mà chưa từng ăn quà vặt bao giờ?
"Mẫu phi." Mặt mày An Vương phi tái mét, "Huân hương mà Vi Chiêu nghi tặng mẫu phi có vấn đề."
Dĩ nhiên, nàng không nói đến chuyện mình lỡ miệng.
Lữ Chiêu nghi ngây ra một lúc, ngay sau đó gật đầu với Thần Vương và Cửu Châu, "Đúng là nên đến chỗ Hoàng hậu nương nương một chuyến, chuyện của tần thiếp phải phiền Hoàng hậu nương nương rồi."
Bà nhìn bốn đứa nhỏ trong điện, thầm thở dài.
Dòng dõi hoàng gia cuối cùng vẫn phải đi đến bước này.
Hy vọng bi kịch ở những năm Hiển Đức sẽ không tái diễn trên người các vị hoàng tử.
***
Vi Chiêu nghi ngồi bên bàn dùng bữa, Tĩnh Vương phi đứng bên cạnh giúp bà gắp thức ăn, sắc mặt hơi tái.
Để Tĩnh Vương phi gắp cho mình vài đũa, Vi Chiêu nghi bảo nàng ta ngồi xuống, "Trông sắc mặt con không tốt lắm, có chuyện gì sao?"
"Bẩm mẫu phi, người nhà con vừa truyền tin vào, Đại bá của con đã bị Kim Ngô vệ đưa về Kinh Triệu phủ thẩm vấn." Tĩnh Vương phi cúi gầm đầu, thái độ cực kỳ cung kính, "Vô ý làm mẫu phi mất hứng dùng bữa, xin mẫu phi thứ tội."
"Đã xảy ra chuyện gì?"
"Con dâu cũng không rõ, chỉ biết đó là mệnh lệnh của Thần Vương và An Vương." Tĩnh Vương phi gượng cười, "Hai năm trước Thần Vương đã kiếm chuyện với thế gia, có lẽ là lại xảy ra mâu thuẫn gì rồi."
"Vân Độ Khanh ra lệnh thì dễ hiểu, nhưng An Vương lại nhảy vào góp vui là sao?" Vi Chiêu nghi khó hiểu, từ khi nào An Vương lại to gan như thế?
"Dạo này An Vương vẫn luôn cố gắng lấy lòng Thần Vương, có lẽ..." Tĩnh Vương phi khẽ nói, "Có lẽ là muốn quy phục Thần Vương."
"Hắn chắc chắn Thần Vương sẽ kế thừa ngôi vị đến vậy sao?" Vi Chiêu nghi cười khẩy, sau đó nói tiếp, "Yên tâm đi, Kinh Triệu doãn là người chính trực, dù có là mệnh lệnh của Thần Vương đi nữa, chỉ cần Đỗ Thanh Kha không có tội thì hắn có thể bình an hồi phủ."
Tĩnh Vương phi chần chừ một lúc, nói nhỏ, "Con chỉ lo... Thần Vương sẽ cố ý vu oan hãm hại."
Vi Chiêu nghi cười như không cười nhìn con dâu mình, giọng nói mang theo chút mỉa mai, "Nếu muốn đối phó với triều thần, con nghĩ Thần Vương cần phải dùng đến cách vu oan giá họa sao?"
"Mẫu phi..."
"Thôi, đừng nói nữa." Vi Chiêu nghi ngắt lời nàng ta, "Trong cung không có ai ngu cả, chút thủ đoạn vặt này của con đừng có bày ra trước mặt bổn cung."
Tĩnh Vương phi tái mét mặt mày.
"Nương nương." Một tên thái giám vội vàng chạy vào, "Hoàng hậu nương nương cho truyền nương nương."
Vi Chiêu nghi chau mày, bây giờ đang là giờ cơm, Tô Mi Đại lại đòi gặp bà ta vào lúc này, nhất định là không có chuyện gì tốt.
Minh Nguyệt cung, một cung điện hết sức đặc biệt trong hậu cung này.
Tẩm cung của Đế Vương là Thái Ương, ý chỉ vị trí trung tâm cao nhất, cũng có nghĩa là mặt trời ban trưa.
Mặt trời sánh với mặt trăng, cực kỳ tôn quý, mấy cung điện khác thì tính là gì?
Ánh sao lu mờ trong đêm đen ư?
Vi Chiêu nghi ngẩng đầu nhìn hoành phi Minh Nguyệt cung, tấm biển này được thay sau khi Bệ hạ đăng cơ, do chính tay Bệ hạ chắp bút. Ngay từ ban đầu, Bệ hạ đã công khai cho mọi người thấy ra sự khác biệt giữa Tô Mi Đại và các phi tần khác.
"Mời Vi Chiêu nghi đi lối này." Cung nữ gác cổng dẫn bà ta vào điện.
Sau đó... bà ta nhìn thấy một đám người đang ngồi vây quanh bàn ăn, Lữ Chiêu nghi chiếm một góc, ăn đến là ngon miệng.
"Tần thiếp bái kiếp Hoàng hậu nương nương." Vi Chiêu nghi hành đại lễ.
"Đến rồi à?" Tô hậu chỉ vào chỗ trống bên cạnh Lữ Chiêu nghi, "Ngồi xuống cùng dùng bữa đi."
"Bẩm nương nương, tần thiếp đã dùng bữa rồi." Ánh mắt Vi Chiêu nghi lướt qua đám người, dừng lại trên người Minh Cửu Châu.
Phát hiện Vi Chiêu nghi đang nhìn mình, Cửu Châu ngẩng lên, ánh mắt khẽ chạm nhau.
Vi Chiêu nghi mỉm cười với nàng.
"Nhìn gì thế?" Thần Vương gắp món mà Cửu Châu thích nhất bỏ vào chén cho nàng.
Cửu Châu lắc đầu, ghé lên vai Thần Vương thì thầm, "Tĩnh Vương giống Vi Chiêu nghi ghê."
"Nếu nói về chuyện sỉ nhục người khác thì Minh Tiểu Trư nàng là cao thủ trong cao thủ đấy." Thần Vương cười, "Trong cung ai cũng bảo, trong năm vị hoàng tử thì Tĩnh Vương là người có gương mặt bình thường nhất, nàng nói hắn giống Vi Chiêu nghi thì chẳng phải đang mắng người ta sao?"
"Ai lại nói đến vẻ ngoài?" Cửu Châu nhẹ nhàng đâm vào vai hắn một cái, "Phật gia có câu, hồng nhan xương khô, con người dù có đẹp cách mấy, thì khi chết đi cũng chỉ là một đống xương khô."
"Một người lớn lên ở đạo quán như nàng sao lại còn nhắc đến Phật pháp thế hả?" Thần Vương bưng chén canh đặt trước mặt nàng, "Húp canh trước đã nào."
Ở nhà bị mẫu thân ép ăn canh, vào cung lại bị điện hạ ngó chừng, Cửu Châu thấy mình giống hệt một nồi canh. Nàng bưng chén canh lên húp từng ngụm lớn, đặt chén xuống lại tiếp tục thì thầm, "Phật hay đạo đều cùng một nhà mà, nhưng ta không nói đến vẻ ngoài, mà là cảm giác giữa mẹ con họ."
Bọn họ rõ ràng là đứng ở đây, nhưng lại dễ dàng khiến người khác xem nhẹ sự tồn tại của mình.
Sư phụ từng nói, mỗi một người trên đời này đều có một ý nghĩa tồn tại, nếu có người nào đó bị mọi người xem nhẹ trong mọi trường hợp, chỉ có thể nói rằng người này đang cố ý giảm thiếu cảm giác tồn tại của mình.
Người như thế thì không thể tặng huân hương có vấn đề cho các phi tần khác trong cung, bởi vì chuyện này không hợp với nguyên tắc hành sự khiêm tốn của bà ta.
Bữa trưa mất kha khá thời gian, dù mẫu hậu không nói với Vi Chiêu nghi lí do vì sao bà gọi bà ta đến, nhưng bà ta vẫn lẳng lặng đứng đấy, tư thái cung kính khiêm nhường, không chút lo lắng.
Dù là Trịnh thị đã được phụ hoàng ban chết, hay là Trương Tần, bất cứ ai khi một thân một mình đến Minh Nguyệt cung đều mang theo tâm trạng thấp thỏm khó nói.
Cửu Châu cẩn thận quan sát Vi Chiêu nghi, một lúc sau nói với Thần Vương, "Ta thấy bà ấy rất có duyên với cửa Phật."
Tâm tính tốt thế này, không vào cửa Phật thì tiếc thật.
"Nàng đúng là phản đồ của Đạo gia, ấy thế mà lại có lòng giúp Phật gia phát dương quang đại." Thần Vương khẽ cười, "Chẳng may đó là một người giả vờ từ bi, thế chẳng phải sẽ làm hỏng danh dự của Phật gia sao?"
"Độ Khanh, Cửu Châu, hai đứa thì thầm to nhỏ gì đấy?" Tô hậu nhìn hai đứa nhỏ chụm đầu sát vào nhau chỉ biết thở dài, ở đây tốt xấu gì cũng là nơi thẩm án hậu cung, hai đứa có thể nghiêm túc một chút được không hả?
"Bẩm mẫu hậu, tụi con đang quan tâm đến sự phát triển của tôn giáo." Thần Vương nói đầy lý lẽ. "Chuyện ở hậu cung, nhi thần và Cửu Châu không thể nhúng vào, mẫu hậu đừng để ý đến chúng con."
Tô Hậu, "..."
Ta đâu có muốn để ý làm gì, nhưng dáng vẻ thì thầm to nhỏ của hai đứa cực kỳ phách lối đấy.
"Vi Chiêu nghi." Tô Hậu đánh mắt sang Vi Chiêu nghi, "Ngươi có biết huân hương ngươi tặng cho Lữ Chiêu nghi có độc không?"
Cửu Châu nhìn thấy gương mặt bình tĩnh của Vi Chiêu nghi xuất hiện vẻ kinh ngạc, kiểu cực kỳ bất ngờ, nhưng vẻ mặt ấy nhanh chóng đã bị bà ta phóng đại lên, giống như muốn để mọi người nhận ra tâm tình của mình vào lúc này.
"Bẩm nương nương, tần thiếp không biết." Vi Chiêu nghi quỳ xuống, "Tần thiếp và Lữ Chiêu nghi không oán không thù, bình thường vẫn hay lui tới, sao tần thiếp lại dám đầu độc Lữ Chiêu nghi?"
Dứt lời, bà ta sốt ruột nhìn sang Lữ Chiêu nghi, có thể là do xưa nay bà ta không khéo ăn nói, cả một buổi trời mà chỉ nói được mấy câu như "Không phải ta", "Xin hãy tin ta."
"Ngươi đừng cuống, trước hết hãy nói chuyện làm sao ngươi điều chế được huân hương kia?" Tô hậu nhấp một ngụm trà tiêu thực, "Trước khi mọi chuyện được điều tra rõ ràng, bổn cung sẽ không xử oan bất kỳ người vô tội nào."
"Nương nương, trước khi được Thái hậu đưa vào Tiềm để, tần thiếp là người điều chế hương bên cạnh Thái hậu." Kể lại quá khứ của bản thân trước mặt các vãn bối nên sắc mặt bà ta không được tốt cho lắm.
Thực ra, trong mấy vị phi tần ở trong hậu cung, trừ Trịnh thị đã được ban chết, xuất thân của những người còn lại cũng không quá cao.
"Huân hương tặng cho Lữ Chiêu nghi là do chính tay Tần thiếp điều chế." Vi Chiêu nghi nói, "Nhưng tần thiếp cũng đang dùng loại hương mà mình tặng cho Lữ tỷ tỷ, sao tần thiếp có thể dùng nó đầu độc tỷ tỷ?"
Tô Hậu khẽ nhấc tay, cung nữ mang hương liệu trong cung của Vi Chiêu nghi lên, ngự y lấy huân hương kiểm tra lại kỹ càng.
"Bẩm nương nương và chư vị quý nhân, huân hương trong cung của Vi Chiêu nghi quả thực rất giống với huân hương trong cung của Lữ Chiêu nghi, nhưng trong đó có một vị hoa hơi khác." Ngự y nói, "Vị hoa bị đổi này có mùi hương khá giống nhau, nhưng dược hiệu lại tương khắc với một loại hoa khác."
Nghe đến đây, Vi Chiêu nghi đã biết mình bị hãm hại.
Là ai?
"Vi Chiêu nghi, ngươi có gì muốn giải thích không?" Tô Hậu nhìn Vi Chiêu nghi, nhưng không hề tỏ ra giận dữ.
Ngay cả người bị hại là Lữ Chiêu nghi khi nhìn sang Vi Chiêu nghi cũng không để lộ mảy may hận thù nào trong ánh mắt.
"Nương nương, tần thiếp thực sự không biết vì sao huân hương tặng cho Lữ tỷ tỷ lại có vấn đề." Vi Chiêu nghi dập đầu, chỉ biết bất lực cam chịu số phận.
"Mẫu hậu." Cửu Châu lên tiếng, "Con dâu nghĩ có lẽ là do lúc Vi Chiêu nghi nương nương điều chế hương liệu đã bị người ta tráo nguyên liệu, hoặc có thể sơ ý điều chế sai."
Một người giỏi về điều chế hương sẽ không bao giờ sai sót trong chuyện chọn nguyên liệu.
Người đang ngồi đây gần như đã đoán ra được, có lẽ Vi Chiêu nghi bị người khác hãm hại, nhưng lại không có bằng chứng minh oan, chỉ có thể cam chịu số phận.
Lời ban nãy của Cửu Châu đã giúp mọi người gỡ rối.
"Đúng đó nương nương." Lữ Chiêu nghi lấy lại tinh thần, chủ động lên tiếng, "Vi muội muội làm bạn với ta đã nhiều năm, muội ấy sẽ không dùng cách này hại ta đâu."
"Nếu Lữ Chiêu nghi và Thần Vương phi đã xin tội cho ngươi, vậy thì bổn cung cũng sẽ giảm tội cho ngươi. Nhưng chuyện này đã xảy ra, bổn cung không thể không phạt." Tô Hậu quay sang hỏi Hương Quyên bên cạnh, "Hương Quyên, dựa theo cung quy, mưu hại hậu phi thì phải xử lý thế nào?"
"Bẩm nương nương, tội nhẹ thì giảm phân vị, dời khỏi chủ điện, tội nặng thì trượng tễ."
Hai chữ trượng tễ vừa được thốt ra, An Vương và An Vương phi run lên, hai người nhích lại gần nhau, giống như hai đứa nhỏ bất lực vô cùng đáng thương.
"Tuy Vi thị có sai, nhưng tội không nặng đến thế." Tô Hậu khẽ cười.
An Vương len lén nhìn Tô hậu đang ngồi phía trên, bà không gọi "Vi Chiêu nghi", xem ra Hoàng hậu nương nương không có ý định xử nhẹ cho Vi Chiêu nghi.
"Từ hôm nay trở đi, Vi thị xuống làm Tiệp dư, tự mình sám hối." Tô Hậu mỉm cười dịu dàng với Vi thị, "Ngươi có hài lòng với mức phạt của bổn cung không?"
An Vương rụt cổ.
Đánh người ta từ Chiêu nghi nhị phẩm xuống làm Tiệp dư tam phẩm, lại còn hỏi người ta có hài lòng không, chẳng khác nào cầm châm mà đâm vào miệng người ta vậy.
"Đa tạ Hoàng hậu nương nương khoan dung độ lượng." Vi Tiệp dư cảm kích dập đầu với Tô Hậu, giống hệt như bà ta vừa nhặt được một món hời.
"Chuyện đã giải quyết xong, tất cả lui xuống hết đi." Tô Hậu ngáp một cái, "Bổn cung buồn ngủ rồi."
Đám người vội vàng cáo lui.
Đến khi mọi người trong điện đều đã rời khỏi, Tô Hậu cười khẩy, "E là thám tử lẻn vào Vương phủ của con trai ta định tráo huân hương chính là tay sai của Vi thị."
"Nương nương lương thiện nên chỉ hạ phân vị của bà ta thôi." Hương Quyên nói tiếp, "Bà ta còn gì không hài lòng chứ."
"Đúng thế." Tô Hậu uể oải nhướng mày, "Mặc kệ có phải là bà ta hay không, nhưng có vài chuyện bà ta không thoát khỏi liên can."
Dù gì thì bà đã là sủng hậu hoành hành ngang ngược, đã là sủng hậu thì cần gì phải nói đạo lý?
"Tiếc cho một hạt giống tốt của Phật gia, nhưng vẫn là Tiệp dư, không thể xuất gia." Cửu Châu lắc đầu thở dài, "Có lẽ đây chính là số mệnh."
Nghe đến Phật gia, Lữ Chiêu nghi chợt nhớ đến nỗi sợ chép kinh hồi năm ngoái, vội vàng dịch sang bên cạnh, kéo dài khoảng cách với Cửu Châu.
An Vương và An Vương phi hoảng sợ nhìn Cửu Châu, Hoàng hậu nương nương chỉ hạ phân vị của Vi thị, mà Thần Vương phi lại muốn để người ta xuất gia làm ni cô.
Quá độc, vẫn là Minh Cửu Châu độc nhất.
Thần Vương nhíu mày lướt nhìn hai vợ chồng, bọn họ vội vàng thu hồi tầm mắt.
"Minh Tiểu Trư, sao ta thấy nàng có vẻ bài xích Vi thị thế?" Thần Vương đưa tay ôm lấy eo Cửu Châu đi đến một góc, "Nào, nói cho Vương gia nhà nàng nghe đi, ta sẽ nghĩ kế cho nàng."
"Có lẽ là do ta lớn lên ở Đạo gia." Cửu Châu ra vẻ bí hiểm, "Đây là ý thức cạnh tranh của người Đạo gia và người hữu duyên với cửa Phật."
"Nàng nói nhảm gì đấy." Thần Vương chọc vào trán nàng, "Nói tiếng người đi."
"Bà ấy không hợp nhãn ta."
***
Một canh giờ sau, Vi Tiệp dư vừa bị hạ phân vị đã nhận thêm một thánh chỉ mới, ra lệnh cho bà ta nội trong ba ngày phải dời cung.
Cung mới không có gì đặc biệt, chỉ có điều cách Kỳ Lân cung cực kỳ xa.
"Quả nhiên Tô Mi Đại sẽ nhân cơ hội này hạ phẩm vị Vi thị. Ả ta ỷ được Hoàng thượng sủng ái nên hành sự không chút kiêng kỵ."
"Chủ tử, Vi thị dời cung là chuyện tốt, bà ta đã cách xa Lữ Chiêu nghi."
"Lữ Chiêu nghi thì làm được trò trống gì, chỉ là một phế vật nhát như cáy. Với tính cách của Tô Mi Đại, giảm phân vị Vi thị xem như đã đạt được mục đích của mình, vì sao lại cố ý bắt Vi thị dời cung?"
"Nô tỳ không biết, nhưng nô tỳ đã phái người xử lý sạch sẽ người tráo hương liệu."
"Tiếc thật, ban đầu ta định mượn chuyện chuyện này để khiến An Vương và Tĩnh Vương trở mặt thành thù. Không ngờ chuyện huân hương lại bị phát hiện nhanh đến thế, phí cho một quân cờ tốt của bổn cung."
"Đúng thế, tiếc cho quân cờ của chủ tử."
***
Nghe thấy cung nữ hầu hạ mình nhiều năm chết bất đắc kỳ tử, bàn tay đang chải tóc của Vi Tiệp dư cũng không hề dừng lại, bà ta cười khẩy một tiếng, nhỏ giọng nỉ non, "Hình như bổn cung đã bắt được con chuột này rồi."
Ẩn nấp bao nhiêu năm nay, cuối cùng cũng lộ ra đuôi cáo.
Đã tính kế bà ta mà còn muốn an toàn thoát thân, không dễ thế đâu.
***
"Điện hạ." Cửu Châu ngồi xổm ở chân tường, phát hiện có hai con kiến đang đánh nhau, con nọ cắn mất chân con kia, vội vàng gọi Thần Vương đến, "Chàng mau đến đây xem kiến đánh nhau này."
"Xem kiến đánh nhau làm gì." Thần Vương bế ngang nàng lên, "Chi bằng hai chúng đánh nhau đi."
"Điện hạ, chàng đánh không lại ta đâu." Cửu Châu ôm cổ hắn, nghiêm túc suy nghĩ một hồi rồi đáp, "Ta đánh nhau giỏi lắm đấy."
"Nàng nỡ đánh ta ư?" Thần Vương đặt nàng lên giường, hai tay chống bên người nàng, cúi xuống đặt lên trán nàng một nụ hôn, sau đó lấy chăn quấn nàng lại, "Thế này còn đánh được không?"
"Điện hạ, chàng dám dùng mỹ nhân kế!" Cửu Châu chật vật chui ra khỏi chăn, gỡ hết trâm trên đầu xuống ném sang một bên, kế đó đè Thần Vương xuống, đắc ý hỏi, "Điện hạ, chàng có biết cái gọi là một đứa mạnh xử mười kẻ biết võ không?"
"Vậy thì nàng có biết, mỹ nhân kế chân chính là gì không?" Thần Vương mỉm cười, kéo Cửu Châu vào chăn.
***
Thái Ương cung.
"Bẩm Bệ hạ, năm ngày sau chính là thanh minh." Lý Ân chắp tay nói, "Đại điển tế tổ năm nay vẫn dựa theo quy cũ năm ngoái hay sao ạ?"
"Không." Long Phong đế ngẩng đầu nhìn ông, "Năm nay để Thần Vương thay mặt trẫm bái tế."
Lý Ân trợn to mắt, "Bệ hạ?!"
"Sao, con ta không đi được à?" Long Phong đế chậm rãi nói, "Dù sao sớm muộn gì nó cũng đi, để nó làm quen sớm một chút cũng tốt."
Chân Lý Ân như mềm nhũn.
Trời ơi, đây là lời mà hắn có thể nghe sao?
Bệ hạ, xin Bệ hạ hãy nói những lời này cho thần tử tâm phúc của người nghe đi!
Vi thần không xứng đâu!
***
Tác giả:
Vi Tiệp dư: Đừng hỏi ta chuyện hương liệu, không thấy ta bị hạ phẩm vị sao? Các ngươi vốn không hề quan tâm đến ta, các ngươi chỉ biết nghĩ cho bản thân thôi.