Từng lời nàng nói, giống như đang nói chuyện của người khác.
Thậm chí còn cười lúc tả lại lưng mình đã từng nát rữa đến tận đầu khớp xương, chỉ là lúc nói đến Tiêu Phương luôn lộ ra nụ cười.
Cô độc chứng nghe, từ lúc nàng chui ra khỏi bùn đất, đến khi vào khe Tần Lĩnh, lại được một tay Tiêu Phương chăm sóc nàng bảy ngày bảy đêm không chợp mắt, rồi nhờ bàn tay thần diệu của Tiêu Phương được cải tử hồi sinh, còn có thân thể nàng lại mượt mà như lúc ban đầu.
Thì ra là bốn năm họ đã trải qua như thế . . . . . .
Cho đến lúc này hắn mới xem như thật sự hiểu được tình nghĩa giữa hai người này.
Nhưng hiểu, thì sao?
. . . . . .
Chuyện Hoàng đế cho tuyển phi cô độc chứng cũng không vội vàng tiến hành, ít nhất còn chưa truyền khắp toàn bộ hoàng cung.
Nhưng có một việc, với Tần Như Thương mà nói lại không thể đợi thêm, ban đầu nàng liều mạng đoạt ra Sát Thủ Lệnh từ trong núi lửa Xích Liệt phun trào, xem ra hôm nay phải dùng vật đó để làm một ít chuyện rồi.
Dĩ nhiên, chuyện này không thể làm ở trong cung, có làm cũng không phải nàng tự mình ra tay.
Có một người thích hợp hơn cả nàng, đó chính là Vạn Sự Thông.
Vạn Sự Thông tai mắt của người này trong giang hồ rất nhiều, hắn có thể dựa vào khứu giác đặc biệt của mình phân biệt giá trị của tin tức.
Mà chuyện nàng cần làm, nằm ngoài phạm vi khống chế của Đông Thục , thành lập một thế lực đặc biệt.
Địa điểm có sẵn,chính là thành Thục Đô.
Chuyện như vậy trước kia nàng đã nói qua với cô độc chứng, bất kể kết quả như thế nào, phải lưu cho mình một đường lui.
Cũng bởi vì thế, ban đầu lúc nói điều kiện với hoàng đế Đông Thục, hắn mới chọn thành Thục Đô.
Kế hoạch này thảo luận cùng Vạn Sự Thông, thông minh như hắn, đương nhiên hiểu Tần Như Thương có ý gì.
Nàng muốn xây dựng lại thành Thục Đô, chẳng những muốn dân chúng đông đúc, còn phải khiến cho buôn bán hưng thịnh, khôi phục tin tức liên lạc, khôi phục lưu thông tất cả mọi mặt.
Nhưng, Như Thương còn nói một vấn đề quan trọng nhất——