Đường trở về vô cùng thuận lợi ngoài dự đoán, ngọn núi này tựa như là có linh tính, khi bọn hắn đạt được mục đích, tất cả mọi thứ làm trở ngại đường đi cũng không còn tồn tại nữa.
Mọi người lên núi đỉnh, dọc theo phương hướng ngược lại đi trở lên đồi núi, rồi từ chỗ đó đi xuống dưới, cuối cùng đã thấy xe ngựa vẫn còn đỗ lại ở chân núi.
Cũng may hiện nay là mùa hè, cỏ cây dưới chân núi tươi tốt, cho dù ngựa bị cột lại nhưng chỉ cần đầu nó nhếch qua một chút là có thể ăn no.
Mọi người vội vàng lên ngựa, một đường gấp rút chạy đi, rốt cuộc vào sáng ngày thứ tư chạy về đến ngoài thành Thục Đô.
Nhìn cánh cửa thành đang khép chặt, Như Thương đột nhiên không có dũng khí tiến vào.
Nàng đem sách thuốc mở ra một trang miêu tả đầy đủ giải dịch độc, sau đó đưa tới trước mặt cô độc chứng——
"Hoặc là cầm lấy đi vào, hoặc là cẩn thận xem lại một lần nhớ cho kĩ. Ta. . . . . . Không theo các ngươi đi vào."
Cô độc chứng liếc mắt nhìn nàng, rồi nói:
"Vốn cũng không dự định để ngươi đi vào!" Thấy nàng nhíu mày, bổ sung tiếp một câu: "Không phải thân thể ngươi chỉ là người bình thường sao! Dịch độc còn chưa có loại bỏ, đi vào tự tìm cái chết?"
Nàng không nói nữa, đem thi thể La Sính đẩy đến trước mặt hắn, sau đó tự mình xoay người đi trở lại ngồi vào trong xe.
Quỷ Đồng gãi gãi đầu, tự nói:
"Như Thương tỷ tỷ tức giận?"
Không ai để ý đến hắn!
Hài tử nói chuyện một mình cảm thấy không gì thú vị, cũng không lên tiếng nữa, bắt đầu giúp đỡ cô độc chứng một tay khiêng thi thể La Sính xuống, sau đó hai người cùng nhau đi đến hướng trong thành.
Quyển sách vẫn còn giữ ở trong tay Như Thương, hai người họ ngay cả nhìn cũng chưa từng nhìn qua.
Thật ra thì nàng cũng biết không có gì đẹp mắt, không gì khác ngoài đốt xác, thiêu hủy ở trong thành, để cho khói tự nhiên mà tản ra, loại trừ tình hình bệnh dịch.
Nàng sở dĩ không đi, cũng không phải là không muốn nhìn thấy tình cảnh đốt xác.
Mà chính là đối với chuyện nàng suy đoán Tiêu Phương rời khỏi, trong lòng duy trì ngăn cách.
Chuyện nói đến đầu tiên là Tiêu Phương lừa nàng, hắn sợ nàng không cứu dân chúng, cho nên lấy an nguy của mình ra áp chế.