Như Thương bắt được cánh tay trái, cô độc chứng bắt được bên chân trái, Quỷ Đồng thì chặt chẽ túm lấy phần eo của nàng.
Tay vừa đưa lên, mọi người lập tức ý thức được đây căn bản không phải một người, hoặc là nói thật sự không phải là một người sống.
Người sống bắp thịt không thể nào vừa cứng lại còn không hoạt động như vậy, loại cứng rắn này cảm giác không phải giống như đá của Quỷ Đồng, mà là quá trình sau khi người đã chết trở thành xác khô.
Như Thương cảm giác được nữ thi (xác chết nữ) này không có ý muốn trốn chạy, vì vậy bắt đầu nhìn lên mặt của nàng.
Nàng còn nhớ được rõ ràng bộ dáng nữ tử trên bức họa của Tiêu Phương, nói ra, nàng cũng không hy vọng nhìn thấy mặt nữ thi đang giữ giống nhau như đúc.
Tiêu Phương chưa từng nói qua sư muội hiện giờ ở phương nào, nhưng nàng biết, nếu như nói với hắn sư muội đã chết, theo cách làm người của Tiêu Phương thì ngoài mặt sẽ không có phản ứng gì, nhưng trong lòng chắc chắn sẽ khó tránh khỏi khổ sở.
Cho nên, khi nhìn lên khuôn mặt nữ thi kia, thật ra Như Thương đang thầm cầu nguyện trong lòng.
Nàng cầu nguyện là mình nhìn lầm, hoặc hoa văn rực rỡ ở bả vai có lẽ chỉ là một trùng hợp.
Nhưng mà, có một số chuyện bao giờ cũng sẽ phát triển không được như mong đợi.
Nữ thi này tuy rằng đã biến khô, nhưng đã giữ được rất tốt, thậm chí tốt đến nỗi gương mặt vẫn như cũ trông rất sống động, chỉ là da dẻ nhìn thoáng qua có chút bị tàn phá, khiến người ta chỉ cần liếc mắt nhìn đến một cái, trong phút chốc sẽ bị mất hết hồn vía.
Nữ tử này cũng không xinh đẹp mấy, nàng chỉ là rất thanh nhã, nhã đến mức sẽ khiến người dù chỉ là nhìn lâu vài lần, cũng sẽ tự cảm thấy là không đạo đức, không tôn trọng.
Như Thương để ý tới Quỷ Đồng khi nhìn đến được khuôn mặt, tay vốn là đang nắm chặt phần eo lập tức liền buông ra, sau đó bơi về phía sau hai cái, có vẻ không biết làm sao.
Cô độc chứng đương nhiên cũng thấy được một bên mặt, nhưng vẻ mặt không có một chút dao động, ngược lại chuyển hướng nhìn sang Tần Như Thương, rồi khẽ lắc đầu, trong mắt rõ ràng lộ ra một tia ý tứ hàm xúc.
Như Thương không có rảnh để ý đến hắn có phải đang lấy chính mình so sánh với một người chết hay không, nàng chỉ là nhận ra nữ tử trước mắt và người trong bức tranh kia quả thật là cùng một người, đang lấy làm tiếc nuối thật sâu.