Hoàng Kim Đồng

Chương 960: Mối nguy.(5)

Trước Sau

break
Trang Duệ an bài đâu vào đấy, thấy bộ dạng của hắn trấn định, cảm xúc cũng lây lan sang đám người còn lại, tuy sắc mặt của hai tiếp viên hàng không vẫn còn trắng bệch, nhưng thời điểm mặc áo phao cứu sinh, hai cánh tay đã không còn run giống lúc trước.

- Mọi người không cần sợ, nếu lần này không chết, sau này chúng ta sẽ đổi máy bay lớn hơn, chỉ cần các ngươi vẫn tình nguyện tiếp tục phục vụ ta, tiền lương và đãi ngộ đều tăng lên gấp ba.

Sau khi Hạ Song rời khỏi, Trang Duệ vỗ vỗ tay, thu hút lực chú ý của đám đông lên người của mình, tục ngữ nói người vì tiền mà chết, chim chết vì thức ăn, Trang Duệ vừa nói ra lời này, đã làm cho con mắt mấy người Hạ Song sáng ngời.

Đãi ngộ hiện tại của bọn họ không tính là thấp, nếu như có thể tăng thêm gấp ba, vậy thì mỗi tháng của mỗi người là hai ba mươi vạn, như vậy, làm thêm một hai năm là có thể về hưu rồi.

Đinh Hạo tiếp lời của Trang Duệ:

- Trang tổng, chúng ta sẽ không có việc gì, lát nữa để chúng ta nhảy thứ hai.

Kể cả Trang Duệ, mỗi người trên máy bay, đều có kinh nghiệm nhảy dù trên không trung, nếu như không phải đang ở trên đại dương bao la, tính nguy hiểm cũng không phải rất lớn, nhưng vừa rồi nhìn thấy Trang Duệ liên hệ cứu viện trong nước, tâm tình sợ hãi của mọi người bình phục lại rất nhiều.

- Lại để cho Lưu Ly và Điềm Á nhảy thứ hai và thứ ba, trên máy bay chúng ta cũng có thể nhìn ra địa điểm các nàng rớt xuống.

Trang Duệ lắc đầu, bác bỏ đề nghị của Đinh Hạo, chuyện lần này, nhân viên đội bay có thể nói là tai bay vạ gió, nhất là hai nữ hài mới vừa kết hôn xong, nếu như các nàng có sai lầm gì, cả đời Trang Duệ sẽ không an ổn.

- Trang tổng, thiết trí đã vận chuyển tự động, một lát nữa sẽ hạ thấp độ cao, có thể nhảy dù, ta cải biến đường biển, trước khi nhiên liệu trên máy bay cháy hết, chúng ta sẽ lòng vòng trên hải vực này.

Thời gian khoảng chừng năm sáu phút sau, Hạ Song từ trong phòng điều khiển đi ra, có chút không bỏ được mà liếc nhìn, dù sao hắn cũng là cơ trưởng của máy bay này.

- Nhiên liệu hao hết? Chỉ sợ không đợi thêm được bao lâu, các ngươi có thể nhìn thấy tình hình lúc máy bay nổ tung.

Trang Duệ lắc đầu, hận đến hàm răng ngứa ngáy, cũng bởi vì bị người ta tác động, Mục Tháo muốn đưa mình vào tử địa, Trang Duệ thề, nếu như mình có thể sống sót, nhất định sẽ lấy cái mạng nhỏ của Mục Tháp, cho dù xuất ra vài tỷ đôla thuê sát thủ, Trang Duệ cũng chấp nhận.

Nhưng lần sau mua tiếp máy bay tư nhân, nhất định phải phân phối hai bảo an, khi nhiên viên đội bay chuẩn bị cất cánh, phải cam đoan máy bay an toàn.

- Lão Hạ, nhanh mang dù lên đi, mọi người kiểm tra trang bị của mình, nhìn xem có còn sót lại gì hay không, mọi người còn có vấn đề gì nữa không?

Trang Duệ ném cho Hạ Song một cái bao, Bành Phi giúp đỡ Hạ Song mang lên thân thể, lập tức chuẩn bị tiến hành nhảy dù, Trang Duệ cũng có chút khẩn trương, hắn không có chú ý tới, lúc mình nói chuyện, trong âm thanh có chút rung động.

- Không có vấn đề...

- Ta cũng không có vấn đề.

- Trang...Trang tổng, ta có chút khẩn trương...

Sắc mặt Điềm Á có chút tái lại.

- Ta cũng thế, nhưng phải dựa theo trình tự huấn luyện mà tiến hành, con mắt phải nhìn hướng nhảy, thời điểm đếm tới năm giây là kéo dù, nhớ kỹ, điện thoại không được vứt bỏ, đội cứu viện sẽ căn cứ theo tín hiệu vệ tinh, cho nên sẽ tìm được các ngươi trước tiên.

Trang Duệ vỗ vỗ bả vai của Điềm Á, tính tình của Điềm Á có chút nhu nhược, không có gan lớn mạnh mẽ như Lưu Ly, hắn đúng là sợ cô nàng này khẩn trương, sau khi nhảy xuống quên mất việc kéo dù.

- Biết... Biết rồi, Trang tống...

Nghe được lời nói của Trang Duệ, Điềm Á có chút trấn định lại, nhưng con mắt lại nhìn chằm chằm vào khoảng không tối đen và biển cả mênh mông, ngay cả trong nội tâm của Bình Phi cũng có chút bồn chồn, Điềm Á sợ hãi cũng là bình thường.

- Lão Hạ, chuẩn bị mở cửa khoang.

Trang Duệ thở sâu, quay đầu lại liếc nhìn cánh cửa, có chút bồn chồn, không thể trì hoãn thêm được nữa, quỷ biết rõ quả bom hẹn giò có nổ sớm hơn hay không? Vạn nhất nó nổ trước thời gian, vậy thì sẽ chết oan uổng.

- Trang ca, ngươi cầm đi...

Bành Phi đi đến bên người Trang Duệ, cổ tay khẽ đảo, trên tay xuất hiện thanh tiểu đao, xuất hiện trên bàn tay của hắn.

- Tính toán, ngươi đã dùng quen, lại nói nếu dây dù cũng không cần cắt, kéo xuống là nó đã mở bung ra rồi.

Trang Duệ lắc đầu, hắn biết rõ từ trước đến nay Bành Phi đều không rời khỏi thanh đao này, cái tiểu đao này theo hắn rất nhiều năm rồi.

- Ca, ngươi cầm đi, coi chừng không cẩn thận sẽ bị thương đấy.

Bởi vì trong nhà nghèo, thời điểm làm việc, Bành Phi luôn là người gánh vác, sau khi sanh muội muội, hắn càng làm phải một người anh, cha mẹ cũng cho rằng là đương nhiên, mà sau khi cha mẹ qua đời, Bành Phi vẫn luốn sắm vai một người anh và cả vai cha mẹ.

Thẳng đến khi quen biết Trang Duệ, Bành Phi mới biết được, thì ra cảm giác được người ta quan tâm, đúng là rất tốt, trong nội tâm, Bành Phi đã xem Trang Duệ là thân nhân của mình.

Lúc Bành Phi nói chuyện, trong ánh mắt có chút ướt át, biển cả mênh mông, ai cũng không biết sẽ xảy ra chuyện gì, nếu như có thể, Bành Phi tình nguyện dùng tính mạng của mình, đi đổi lấy bình an của Trang Duệ.

- Đi, chính mình chú ý an toàn, sau khi xuống dưới nó dùng tượng bì phiệt, toàn bộ chúng ta trống cậy vào ngươi...

Trang Duệ cười đấm một quyền nhẹ vào ngực của Bành Phi, thời điểm nhìn về tay trái của hắn, có chút do dự nói ra:

- Thứ này ném trên máy bay đi, sau này có cơ hội có thể tìm được trên xác của máy bay.

Trang Duệ nói chính là rương kim cương, cho dù với thân gia của hắn, cũng có chút không nỡ, ai cũng biết đồ vật chìm vào trong đại dương, là khó vớt lên nhất.

Cái khác không nói, cho dù trên đường biển của các quốc gia Châu Âu, chìm nghỉm vô số vàng bạc và đủ loại châu báu đồ sứ trân quý, tuy đều có người vớt lên, nhưng số thành công và số thuyền đắm, số lượng không tới 1%.
break
Cô Giáo Đừng Chạy
Ngôn tình Sắc, Sủng, Nữ Cường
(Cao H) Không Xuống Được Giường
Ngôn tình Sắc, Sủng
Trò Chơi Ái Tình
Ngôn tình Sắc, Sủng, Đô Thị
Trước Sau

Báo lỗi chương

Ngôn tình sắc Đam mỹ sắc