Với thân phận của Âu Dương Quân muốn tiếp xúc với những đại sư châm cứu ở trong nước là chuyện rất dễ dàng. Trang Duệ không muốn khóe quá hóa vụng.
- Lão đệ! Lại châm ta một phát nữa, lại châm một lần nữa. Mới vừa rồi cảm giác rất tuyệt...
Nhìn thấy Trang Duệ muốn thu hồi ngân châm, Âu Dương Quân liền cầm lấy tay hắn. Cử động này khiến cho mấy người đứng xem trợn mắt há mồm kinh ngạc. Thực sự thần kỳ đến như vậy sao.
Đầu năm nay sự tình kỳ lạ xuất hiện rất nhiều. Duy chỉ có người thích uống thuốc lại không có mấy người nguyện ý làm. Hôm nay tự nhiên Âu Dương Quân lại phá vỡ quan niệm nhận thức của mọi người, hận không thể khiến cho Trang Duệ châm kim cho mình thêm một lần nữa.
- Lão công! Ngươi không sao chứ?
Từ Tình nhìn thấy bộ dáng của Âu Dương Quân như vậy, không phải lại gần hỏi han. Nàng muốn thử xem Âu Dương Quân có phải có gì không tốt hay không. Hành động của Âu Dương Quân lại không bình thường chút nào, lại cầu người châm kim lên người mình?
- Làm gì có! Công phu của Trang Duệ rất tốt, không tin thì ngươi cứ thủ xem. Đúng rồi! Vợ cũng nên thử một lần...
Từ trước đến nay, Âu Dương Quân nói chuyện đều không kiêng sợ gì. Lời hắn vừa nói ra khiến cho mặt mũi Từ Tình ửng đỏ. Cái từ công phu này... ở thời hiện đại ý hàm nghĩa của nó có rất nhiều.
- Được rồi, tứ ca! Ngươi nhường chỗ đi, ta châm cứu cho chị dâu một lần.
Trang Duệ đẩy Âu Dương Quân xuống, lấy chỗ cho chị dâu. Linh khí đối với bản thân hắn là một vật báu vô giá, nếu không phải đều là người thân thì Trang Duệ cũng không cần phải hao tốn nhiều tâm tư đi học châm cứu như vậy?
Từ sau khi Từ Tinh sinh hài tử, cơ thể cũng có chút phát phì. Nàng cũng muốn thủ qua cách châm cứu giảm béo. Nàng cũng không có sợ hãi giống như Âu Dương Quân lúc đầu, trực tiếp đặt cổ tay ở trên bàn.
Loại cảm giác mát lạnh từ linh hồn này khiến cho Từ Đại Minh không nhịn được thấp trọng rên rỉ. Thế nhưng cảm giác này của nàng cũng chỉ có được vài phút mà thôi. Thời gian ngắn ngủi trôi qua, trong lòng Từ Đại Minh sinh ra ý nghĩ muốn Trang Duệ châm cho mình mấy châm nữa.
- Thực sao? Cho ta thử một phát...
- Ta tới trước, ta tới trước..
- Các ngươi xấu, không được tranh giành với trẻ con...
Thấy được phản ứng của Từ Tình như vậy, trong sân lập tức giống như ong vỡ tổ. Từ Âu Dương Uyển và mấy trưởng bối ra thì mỗi người đều duỗi cánh tay ra. Ngay cả tiểu Niếp Niếp bình thường sợ đau cũng chạy tới náo nhiệt.
- Niếp Niếp, ngươi không sợ sao?
Trang Duệ cười ôm lấy tiểu gia hỏa. Hắn cũng không phải không muốn châm cứu cho Niếp Niếp mà là bởi vì vào buổi trưa mỗi ngày, lúc tiểu gia hỏa này ngủ, Trang Duệ đã giúp nàng mát xa cơ thể.
Trong sân nhiều người như vậy, chỉ sợ ngoại trừ bạch sư cùng với mấy tên gia hỏa kia thì Niếp Niếp là người được dùng linh khí điều trị nhiều nhất.
- Không....sợ. Niếp Niếp sợ chích...
Nhìn thấy cây ngân châm trên tay Trang Duệ, tiểu gia hỏa này vẫn lùi bước. Nhìn bộ dáng ngây thơ của nàng, mọi người trong sân cười một tiếng sáng khoái.
Trang Duệ nhịn cười nói:
- Trước tiên châm cứu cho mẹ đi....
- Âu Dương Uyển nghe vậy cũng đưa cổ tay ra, bất quá khi linh khí được rót vào trong người, nàng kinh ngạc hỏi:
- Ồ! Tiểu Duệ, cảm giác lần này giống hệt với lần trước con trị cho me khi mẹ bị thương ở eo.
- Đó là đương nhiên, con là thần y. Y thuật tự nhiên phải so với phật sống rồi.
Trang Duệ bày ra một bộ dáng rắm thôi, khiến cho Âu Dương Uyển không suy nghĩ nhiều nữa. Nàng cũng cho rằng cảm giác mát lạnh này là do châm cứu mang lại. Mặc dù ai cũng có được một trí tưởng tượng phong phủ, nhưng không một ai có thể đoán ra được là do linh khí của Trang Duệ truyền vào trong cơ thể.
- Thật là thoải mái...
- Đứng vậy. Trang ca, mỗi ngày huynh đều đến châm một lần nha.
- Tiểu Duệ, ngươi châm cứu cho ta khiến ta cảm thấy bả vai thoải mái rất nhiều.
Sau khi châm cứu cho tất cả mọi người ở trong sân, mẹ vợ cũng dùng tay xoa xoa bả vai, vẻ mặt không thể nào tin được. Phương Di đã đau nhức vai nhiều năm, mỗi lần đến thu đông đều có cảm giác đau nhức. Không nghĩ tới chân cứu một hồi, lại có cảm giác thoải mái.
- Ha ha! Mẹ, đó là tác dụng của tâm lý, nào có thần kỳ như vậy.
Trang Duệ cười hớn hở đáp lại một câu. Nếu không phải con rể không thể chui vào phòng mẹ vợ thì Trang Duệ đã sơm chưa khỏi bệnh cho Trang Di rồi.
- Tiểu Duệ. Thật sự rất hiệu quả, cái này so với mát xa uống thuốc tốt hơn rất nhiều. Không có việc gì thì giúp mẹ châm cứu một hồi...
Phương Di hoạt động bả vai, cảm giác nhẹ nhõm rất nhiều. Cho dù là do tác dụng của tâm lý đi chăng nữa thì nàng cũng cảm thấy rất thoải mái.
- Bà thông gia! Ngươi cũng đừng khen hắn quá như vậy. Đứa nhỏ này từ nhỏ đã không chịu học hành cho đứng đắn. Hết lần này đến lần khác lại đi chọ châm cứu làm gì không biết. Thực không có làm việc gì cho đàng hoàng cả.
Truyền thống trong nước, vô luận là hài tử của mình có ưu tú đến thế nào đi chăng nữa thì bậc cha mẹ đều muốn giáo huấn vài câu. Đương nhiên, lần này Âu Dương Uyển mắng Trang Duệ nhưng trên mặt lại vui vẻ vô cùng.
- Mẹ! Người sao lại nói như thế chứ. Châm cứu này cũng là truyền thống văn hóa của quốc gia chúng ta. Ta là thạc sĩ, lại chuẩn bị đi khai quật ngân châm, kim châm cổ đại, cũng cần phải học qua một chút.
Trang Duệ cũng không phải bịa ra những lời này. Hắn theo học viện khảo cổ ở trường đại học Bắc Kinh. Ở bên trong rất nhiều mộ phần đều có ngân châm, kim châm chuyên dụng.
Như bên trong mộ phần của Mã Vương khai quật được rất nhiều kim châm châm cứu chuyên dụng. Mà ở Hán mộ ở Hà Bắc cuawngr những khai quật được ngân châm và kim châm có kiểu dáng khác lạ mà còn tìm được một cuốn sách ghi lại khí công sớm thất truyền, tên là Hàn Khí Ngọc Bội Minh.
Về sau còn khai quật được "Tố Vấn", "Linh Xu", hai bộ sách này đều được xưng là hoàng đế nội kinh, về sau đã được xuất bản thành nhiều bản truyền bá rộng rãi. Ngay lập tức trở thành quyển sách ghi lại thuật châm cứu thời cổ đại, những lý luận của hậu đại bây giờ đa phần đều dựa trên cuốn sách này mà ra.
Trong quyển sách cổ này có ghi lại quá trình các thầy thuốc cổ đại hành nghề y. Châm cứu chiếm địa vị chủ đạo trong lòng người cổ đại, từ đế vương đến tướng lĩnh rồi tới dân chúng. Tại thời điểm sinh bệnh, ai cũng cầu thầy lang đến châm cứu chữa bệnh.
Đáng tiếc là bộ sách "Linh Xu" có cả thảy chín cuốn, tám mươi mốt quyển, về sau bị thất truyền hoặc là hư hao.