Hoàng Kim Đồng

Chương 917: Tình thế.(6)

Trước Sau

break
- Hạ chủ nhiệm! Vừa rồi những người kia đến cũng không phải nói như vậy.

Từ Quốc Thanh bĩu môi phản bác, vừa vặn trông thấy Sầm thị trưởng cùng Sơn Mộc đi vào, lại nói tiếp:

- Vừa rồi có thể là có người muốn làm quân bán nước, muốn giao công nghệ điều chế của hầm lò Từ Châu cho người Nhật Bản.

Sầm thị trưởng vừa đi vào đã nghe thấy được câu này, khuôn mặt hắn không khỏi lập tức nghẹn khuất đỏ bừng bừng. Hắn thật không ngờ người này lại có thể nói ra những lời như vậy, khiến cho một chút thể diện của Sầm thị trưởng mất hết.

- Từ tiên sinh, ta không phải là muốn đoạt công nghệ phối chế của ta. Ta chỉ là hi vọng ngài có thể đi Nhật Bản, ta cũng có thể cung cấp cho ngài phòng thí nghiệm gốm sứ tiên tiến nhất thế giới. So với nhà xưởng này của ngài thì tốt hơn gấp trăm lần.

Sơn Mộc đi theo sát bên cạnh Sầm thị trưởng, hắn cũng nghe được những lời này của Từ Quốc Thanh. Thấy vậy hắn liền đứng lên phía trước thanh minh. Bất quá lời này nói ra lại khiến cho những người ở trong phòng phải nhíu mày.

- Sơn Mộc tiên sinh có ý tứ gì. Ngươi ám chỉ trong nước chúng ta không có điều kiện?

Trang Duệ mở miệng nói.

- Là như thế này, ta có thể chịu trách nhiệm về lời nói của mình. Điều kiện phòng thí nghiệm ở quốc gia các ngươi còn kém xa chúng ta.

Sơn Mộc từ khi đến Trung Quốc tới nay chưa bao giờ phải cảm thấy khó chịu như bây giờ. Quan viên các nơi biết được hắn tới thì tranh nhau mời, không thể nói là khúm núm nịnh bợ nhưng vẫn không kém bao nhiêu. Bất quá vừa rồi, hai vị quan viên kia tựa hồ không thèm liếc mắt nhìn hắn một cái. Điều này khiến cho Sơn Mộc cảm thấy tổn thường.

- Ah!

Trang Duệ nhíu mày, lại nói:

- Theo như ta được biết, Nhật Bản các ngươi nghiên cứu hầm lò Từ Châu đã được vài chục năm? Các ngươi đã có được phòng thí nghiệm tốt nhất thế giới, vì sao bây giờ vẫn không thể đưa ra chút thành quả nghiên cứu nào vậy? Là do nhân viên nghiên cứu quá ngu xuẩn hay là những lời Sơn Mộc tiên sinh vừa rồi không có thực đây..

- Ngu ngốc? Không được vũ nhục đế quốc Nhật Bản chúng ta...

Vốn thần sắc của Sơn Mộc vẫn tỏ ra cung kính từ nãy đến giờ, nhưng nghe được lời Trang Duệ thì trên mặt lập tức lộ ra bộ dáng hung tợn. Tưởng chừng như hắn có thể cùng với Trang Duệ dốc sức liều mạng.

- Không đúng sao? Chẳng nhẽ đất nước các ngươi vẫn còn theo chế độ quân phiệt. Đúng là đồ chó Nhật.

Trang Duệ mắng Sơn Mộc tới tấp, sau đó lại nhìn về phía Sầm thị trưởng:

- Ngươi tìm một thứ như vậy đến Trung Quốc đầu tư? Ngươi không sợ tổ tông các đời nhà ngươi sẽ bật nắp quan tài chui ra khỏi mộ mắng ngươi sao.

Sầm thị trưởng lần đầu tiên bị người khác mắng tới tấp như vậy, khóe miệng không khỏi giật giật. Sắc mặt tái mét như gam heo, thế nhưng hắn không thể nào phản bác lại được một câu nào. Hắn hận, hận ở đây không có một cái lỗ nào để cho hắn chui vào cho nó đỡ nhục.

- Ngu ngốc, ta cùng với ngươi quyết đầu.

Sơn Mộc nghe Trang Duệ vũ nhục bản thân mình, nổi giận đùng đùng, tiến về phía Trang Duệ. Chỉ là hắn còn chưa có đến gần thì Bành Phi đã ra tay ngăn trở. Tay phải nhẹ nhàng đặt lên xương sườn của Sơn Mộc ấn một cái. Một cỗ lực lượng mạnh mẽ đẩy lui Sơn Mộc về phía sau.

- Sơn Mộc tiên sinh, ta đói với việc quốc gia ngươi đến đầu tư tỏ ra vô cùng bất mãn. Những hiệp nghị ban đầu mà chúng ta đưa ra toàn bộ mất hết hiệu lực.

Sơn Mộc bị Bành Phi đánh cho một chưởng thì mới nhận rõ tình thế của bản thân lúc này. Nếu như thật sự muốn đánh thì sợ rằng Sầm thị trưởng cũng không giúp gì được mình. Sau khi bàn giao nhắn nhủ một câu, Sơn Mộc cũng không muốn ở lại chỗ này, trực tiếp đi ra ngoài.

- Chết tiệt! Đế quốc Nhật Bản cái con mẹ hắn. Nếu như để cho ông ngoại ta nhìn thấy cái bản mặt Nhật Bản của hắn, chắc chắn sẽ cầm đao chém cho hắn một nhát.

Sơn Mộc vừa đi, Trang Duệ vẫn còn chút tức giận bất bình. Bản thân hắn vốn ít nói những lời thô tục, nhưng lúc này cũng không nhịn được mà phải mắng vài câu. Nếu như không nói ra, sợ ràng trong lòng hắn bứt rứt không yên.

Trang Duệ bỗng nhiên nghĩ đến một điều gì đó, hắn huých tay vào bên hông Vu Chính Quân, nhỏ giọng nói:

- Lão Vu! Tìm mấy người cho cái tên Nhật Bản kia lên bàn thờ cùng ông bà tổ tiên đi....

Dựa theo cách nghĩ của Diệp Trần, nếu như đánh tên thương nhân Nhật Bản này thì bên phía Nhật Bản cũng chỉ kháng nghị vài câu mà thôi. Mà chuyện này có bộ ngoại giao đi quản, bản thân hắn không cần phải lo.

- Không được! Như vậy không được...

Vu Chính Quân bị lời nói của Trang Duệ dọa đến nhảy dựng lên. Người bạn đến từ Bắc Kinh này xem ra rất điềm đạm nho nhã. Như thế nào lại đề xuất hành động điên rồ đến như vậy? Trực tiếp muốn mạng người.

Thanh âm Trang Duệ nói chuyện tuy nhỏ nhưng mà gian phòng cũng không lớn. Lời nói này của hắn, mọi người trong phòng đều nghe thấy. Sầm thị trưởng cũng hiểu được, người thanh niên họ Trang này cũng không phải hạng người lương thiện gì?

Dám ở trước mặt mấy quan viên chính phủ nói ra những lời này, không phải đại não từ nhỏ thiếu dinh dưỡng thì chính là bối cảnh rất thâm hậu. Không sợ người khác lộ ra bí mật. Nhìn bộ dáng của Trang Duệ , không giống với người bị mắc bệnh.

Bành Phi nghe thấy Trang Duệ vẫn còn không cam lòng về những gì đang xảy ra, hắn đến gần Trang Duệ, nhỏ giọng nói vào tai hắn:

- Trang ca, vừa rồi ta có nhìn động tay động chân với tên kia rồi. Hắn hiện tại đã bị nội thương. Khoảng chừng nửa tháng sau mà không phát hiện ra thì cái mạng của hắn coi như đi tong.

Một chiêu này của Bành Phi chính là đoạn mạch, học từ lão trung y. Nghe nói rất kỳ điệu. Kỳ thật việc này rất đơn giản, hắn nhỉ kín đáo đưa vào trong mạch máu của Sơn Mộc một cái kim nhỏ, khí huyết đi qua đó sẽ bị tắc nghẽn. Nếu như trong một thời gian ngắn không phát hiện ra thì chắc chắn sẽ chết. Thủ pháp này rất tàn độc, đây cũng là lần đầu tiên Bành Phỉ sử dụng thủ pháp này.

- Tốt! Đáng đời. Ha ha, Bành Phi, ngươi cũng sắp kết hôn rồi. Đến lúc đó ta sẽ mừng đại hồng bao, chúc các ngươi hạnh phục.

Trang Duệ nghe Bành Phi nói như vậy thì trong lòng cảm thấy rất thoải mái. Một chút tâm tình bất bình của hắn cũng nhờ đó mà bay mất. Đồng thời hắn cũng cười rộ lên.

Thanh âm nói chuyện của Bành Phi so với Trang Duệ thì nhỏ hơn nhiều. Bọn người Hạ chủ nhiệm cũng không biết được vì sao Trang Duệ lại cười. Bất quá trong nội tâm bọn họ cũng suy đoán, người trẻ tuổi này thật to gan lớn mật. Hắn sẽ không làm gì tên Nhật Bản kia chứ?
break
(Cao H)Câu Dẫn Cầm Thú Giáo Sư Nhà Bên
Ngôn tình Sắc, Sủng, HIện Đại
Tán Tỉnh Chàng Cảnh Sát Hình Sự
Sắc, Sủng, Nữ Cường
Gả Cho Nam Thần
Ngôn tình Sắc, Sủng, Tổng Tài
Trước Sau

Báo lỗi chương

Ngôn tình sắc Đam mỹ sắc