Hoàng Kim Đồng

Chương 898: Phá gia chi tử. (3)

Trước Sau

break
Sau khi ăn xong bữa cơm này, Trang Duệ cũng hiểu biết nhiều hơn đối với Từ Quốc Thanh, vị Vu lão bản này, trước kia chính là hàng xóm của Từ Quốc Thanh, hai người còn có thể xem như lớn lên cùng nhau.

Từ gia năm tám mươi phát tài, đã kéo theo không ít người phát tài, tuy rằng sau khi Từ Quốc Thanh tiếp nhận nhà xưởng thì công việc làm ăn rối tinh rối mù, nhưng mà cũng có rất nhiều người trở nên giàu có nhờ làm gốm sứ. Vu lão bản cũng là một người nổi lên nhờ việc vận chuyển trong những năm tám mươi, hiện tại đã có một đoàn xe có quy mô không nhỏ.

Về phần buôn bán đồ cổ thì là nghề phụ của Vu lão bản. Vì thế hắn cũng hiểu rất rõ chuyện làm ăn của Từ Quốc Thanh.

Tuy rằng việc làm ăn của Từ Quốc Thanh chẳng ra gì, nhưng mà quan hệ với Vu Chính Quân luôn luôn không tệ. Những năm đầu thập niên 90 Từ Quốc Thanh làm ra những đồ gốm sứ nào đó thì cũng đều tiện tay đưa cho người khác, những người nhận được cũng có Vu Chính Quân.

Lúc ban đầu Vu Chính Quân cũng chỉ một mình một xe vận chuyển, đã từng vào nam ra bắc đi không ít địa phương, cũng kết được không ít bạn bè. Có lần một người ở phương nam đến chỗ hắn thuê nhà, khi thấy đám gồm màu đời Đường đặt ở phòng khách của hắn, nhất thời cảm thấy thích mắt, thứ đồ chơi này có đáng giá hay không thì Vu Chính Quân hoàn toàn rõ ràng, lập tức tiện tay đưa thứ đồ vật đó cho khách.

Cũng chính từ mồm của người thuê nhà ở phương nam này mà Vu lão bản mới biết được cái gì gọi là đổ cổ, sau này lái xe đến các địa phương khác cũng lưu ý trong lòng, phong trào đổ cổ trong những năm 90 còn chưa rầm rỗ như bây giờ, vì vậy đã kiếm được không ít thứ tốt.

Chẳng qua Vu Chính Quân cũng là một người có chủ kiến, mặc dù đã kiếm được rất nhiều tiền nhờ đồ cổ nhưng mà công việc vận chuyển chưa bao giờ ngừng lại, hơn nữa còn thành lập công ty vận chuyển, quy mô làm ăn ngày một mở rộng, ở trong huyện thành nhỏ này, coi như là một nhân sĩ thành công tài sản có hàng ngàn vạn.

Nhiều năm như vậy trôi qua, Vu Chính Quân cũng đã rèn luyện được cho mình một chút nhãn giới, sau này lại quen biết với Lý Đại Lực, đã đi khắp nơi vận chuyện không ít đồ vật thiệt giả cho Lý Đại Lực, cũng có thể xem như một người nửa vời trong hội đồ cổ.

Sau khi kể cho Trang Duệ nghe những lời này, Vu Chính Quân nghiêm mặt nhìn về phía Trang Duệ, nói:

- Trang lão bản, Từ huynh đệ của tôi tuy rằng có chút hiền như khúc gỗ, nhưng mà tâm nhãn tuyết đối không kém, chuyện lần này là tôi muốn giúp hắn một chút tài chính để chi tiêu, vì vậy tôi muốn nói với ngài một chuyện, ngàn vạn lần xin ngài đừng làm khó Thanh Quốc.

Trang Duệ nghe vậy thì nở nụ cười, liên tục khoát tay nói:

- Vu lão bản, ngài hiểu lầm rồi, tôi tới chỗ này chỉ là muốn gặp mặt Từ tiên sinh một chút, cũng không có ý tứ gì khác. Đùng rồi, ngài nói là hiện nay tài chính của Từ tiên sinh đang không đủ chi tiêu?

Trang Duệ nói tới việc này, trên mặt của Vu lão bản nhất thời hiện ra vẻ lo lắng, than thở nói:

- Ài, hiện tại sao có thể nói là không đủ được, phải nói là sơn cùng thủy tận, người vợ cũng đã chạy về nhà mẹ đẻ rồi, con trai đi học đại học cũng do tôi chu cấp tiền.

- Tại sao lại có thể như vậy? Không phải từ tiên sinh đã nói là vẫn còn chút của cải sao?

Trang Duệ lặng đi một chút, xem chừng vị đại sư này đã tới nước sơn cùng thủy tận rồi.

Vu Chính Quân thở dài, nói:

- Lão Từ không kinh doanh, vấy năm trước còn bị người ta lừa lấy mất hơn ba trăm vạn. Có khi ba bốn năm thời gian cũng chưa chắc làm ra đủ sản lượng có giá trị, khi đó còn phải nuôi một đám người.

Hơn nữa hắn thường xuyên tiêu tiền mua những thứ nguyên liệu dùng để nung đồ sứ, ngay cả nhà hắn cũng đã mang bán rồi. Hiện tại công nhân cũng đi hết, bản thân hắn thì ở trong nhà máy. Tôi thật không hiểu nổi, tuy rằng thứ này là đồ thực, nhưng mà buôn bán ở trong nước thì cũng không hơn gì đồ ăn trộm, hắn say mê làm cái thứ đồ chơi này để làm gì?

- Trang tổng, ngài cũng đừng hiểu lầm thái độ làm người của lão Vu tôi, Tôi và Thanh Quốc lớn lên từ nhỏ, đã quen biết nhay từ khi còn mặc tã. Nhưng mà việc này tôi cũng không giúp được hắn, đây chính là cái động không đáy, tôi cũng không thể lấp nổi cái lỗ thủng này.

Sau khi nghe được Vu Chính Quân giải thích, Trang Duệ mới biết được, thì ra những thứ đồ vật mà Từ Quốc Thanh làm ra chưa bao giờ bán, ai thích thì sẽ đưa cho người đó, mấy năm nay không biết đã lưu lạc ra bên ngoài bao nhiêu rồi?

Nhưng mà phí tổn để làm ra những vật này cực cao, mỗi một cái gần như là phải tốn mất năm sáu vạn, còn chưa tính đến những thứ khuyết tật. Miệng ăn núi lở như vậy, kể cả là có tiền như hắn cũng chịu không nổi.

Vợ của Từ Quốc Thanh trước kia cũng cố gắng ủng hộ đam mê của hắn, nhưng mà nhìn thấy túi quần càng ngày càng rỗng, sau khi khuyên bảo Từ Quốc Thanh vài lần không được, liền trở về nhà mẹ đẻ.

Hiện tại ngay cả tiền điện của nhà máy Từ Quốc Thanh cũng không trả nổi, hắn cũng chẳng biết làm thế nào, liền dọn dẹp những thứ đồ gốm sứ tinh phẩm cất giữ mấy năm nay, tất cả đều ủy thác cho Vu Chính Quân bán ra.

Vu Chính Quân một thời gian trước tìm được một người buôn bán nhà đất, hắn đã vừa ý cái xưởng của Từ Quốc Thanh, nhưng mà nói thế nào thì Từ Quốc Thanh cũng không bán, như vậy cuối cùng cũng không làm gì được. Cũng chính vì chuyện này mà Từ Quốc Thanh mời xuất ra mấy chục tác phẩm trân quý nhất của hắn đưa cho Vu Chính Quân mang bán.

Nhưng mà theo ý tứ của Từ Quốc Thanh thì mấy thứ này cũng chỉ có thể là hàng mỹ nghệ hiện đại mà thôi, hắn cũng không nghĩ tới là Vu Chính Quân mang bán lại cho Lý Đại Lực, nếu không phải rơi vào trong tay Trang Duệ, thì những món đồ này chắc chắn sẽ được bán ở ngoài chợ đen.

- Trang tổng, đây là nhà máy của lão Từ, hiện tại có không ít người đều đang theo dõi mảnh đất này.

Sau khi ăn cơm xong, dưới sự dẫn đường của Vu Chính Quân đoàn người liền đi ô tô tới xưởng gốm sứ của Từ Quốc Thanh, nhà máy của hắn cách thị trấn không xa, đại khái là hơn hai mươi phút đồng hồ sau là có thể nhìn thấy tường bao của nhà máy, nhà máy của Từ Quốc Thanh chiếm một diện tích không nhỏ, nhưng thật sự là đã đến mức sơn cùng thủy tận rồi, xi măng bao ở bên ngoài của bức tường cũng đã tróc hết ra, lộ ra lớp gạch đỏ từ thập niên tám mươi ở bên trong, bên ngoài còn có cỏ dại vây kín, cảnh tượng giống như là một khu nhà bỏ hoang vậy.
break
Đàn Anh Cứ Muốn Tôi
Sắc, Sủng, Nữ Cường, Nam Cường
(Sắc)Con Chồng Trước Và Cha Dượng
Ngôn tình Sắc, nhiều CP
Đàn Anh Cứ Muốn Tôi
Ngôn tình Sắc, Sủng,Nữ Cường
Trước Sau

Báo lỗi chương

Ngôn tình sắc Đam mỹ sắc