Trang Duệ lấy khăn tay ra chùi nước mắt trên mặt, đứng lên. Hắn có thể cảm nhận mình đứng ở trước mặt vị tiểu lạt ma kia, đều bị hắn nhìn thấy hết. Cho dù là bí mật đôi mắt của mình, dường như cũng bị hắn nhìn thấu.
Kể cả lúc trước đứng ở trước mặt phật sống Ba Lạc Châu, Trang Duệ cũng không có loại cảm giác này. Nói cách khác phật hiệu tu hành của vị tiểu lạt ma kia, còn cao thâm hơn cả phật sống.
- Đi rồi, một đám người đều đi rồi.
Trương Khoa Trường nói hắn có việc phải đi một chút, lập tức sẽ trở lại ngay.
Trịnh Hoa không có cảm giác như Trang Duệ, nhưng mà hắn là người chưởng quản xí nghiệp mấy vạn công nhân, đứng ở trước mặt tiểu lạt ma đó, hắn cũng cảm giác được có một tia cậu nệ, khiến hắn xấu hổ không dám nói ra.
- Cách Cổ lạt ma đâu? Cũng rời đi rồi à?
Trang Duệ nhìn xung quanh một chút, tuy rằng trong lòng đã đoán được đại khái thân phận của tiểu lạt ma kia, nhưng mà vẫn muốn tìm người xác nhận.
Trịnh Hoa gật đầu, nói:
- Ừ! Cũng đi theo người kia rời đi rồi, chú em, chúng ta có tiếp tục đi dạo nữa không?
- Thôi đi, đi về nghỉ ngơi đi, hôm nay thật là mệt muốn chết, ngày mai còn phải tham gia nghi thức xối nước lên đầu để chúc phúc của Ban Thiền nữa, anh cũng về nghỉ ngơi sớm đi.
Trang Duệ lắc lắc đầu, hắn thật không ngờ ở trong một cái tiệm nhỏ như vậy, lại có thể gặp được người kia, trong lòng cũng có chút bất an, sớm trở về một chút mới tốt, nếu không thì không biết tiếp theo sẽ xuất hiện sự cố gì nữa đây.
Nơi này cũng không phải Bắc Kinh, đây là địa bàn của người khác, ngộ nhỡ người nọ mạnh mẽ ép hắn để bạch sư lại, mình cũng không có biện pháp.
Vừa rồi thiếu chút nữa mất bạch sư, khiến cho Trang Duệ không muốn tiếp tục ở chỗ này, cũng không có chờ Trương Khoa Trường trở về, dẫn theo bạch sư và Bành Phi ra ngoài phố, trực tiếp gọi một cái taxi.
Chỗ ở của Trịnh Hoa cũng ở cùng khu với Trang Duệ, nhưng ở trong một cái biệt thự khác, hắn cũng không có tâm tình tiếp tục đi dạo, cũng giống như Trang Duệ, gọi một cái xe đi về biệt thự.
- Trương Khoa Trường, tôi đi về trước, ừ lái xe biết đường, Trịnh tiên sinh đi cùng với tôi, không có việc gì, không có việc gì, ngài không cần đến đây, tôi có chút mệt mỏi, cần nghỉ ngơi một chút.
Xe đi được tới nưa đường, thì Trang Duệ nhận được điện thoại của Trương Khoa Trường, hắn có thể nghe được, dường như Trương Khoa Trường muốn nói cái gì đó, nhưng mà ở trên xe cũng không tiện nói chuyện, nên Trang Duệ cũng nói chuyện phiếm vài câu rồi cúp điện thoại.
Sau khi trở về khu biệt thự, tự nhiên là có nhân viên tiếp đãi mở cửa cho Trang Duệ, mà Trịnh Hoa cũng về tới khu biệt thự của hắn. Hắn mua được rất nhiều đồ, nên hai tay cũng xách không hết.
Mãi cho đến khi tiến vào trong phòng, Trang Duệ còn cảm giác có chút không chân thật, nhìn thấy bạch sư nằm ở bên chân mình, mới cảm thấy yên tâm hơn nhiều.
Đến bây giờ Trang Duệ mới biết được tình cảm của bạch sư đối với mình nặng thế nào, trung thành với mình bao nhiêu. Trang Duệ tin tưởng cuộc sống ở nơi cao nguyên này mới là cuộc sống mà bạch sư yêu thích, nhưng mà vì mình, bạch sư sẵn sàng không rời, nguyện ý chịu đựng khí hậu khô nóng ở Bắc Kinh.
Bành Phi nhìn thấy tâm tình của Trang Duệ không tốt, nên tự giác trở về phòng nấu cháo điện thoại với vợ, Trang Duệ cũng không bật đèn lên, không biết trải qua bao lâu, tiếng chuông điện thoại mới đánh thức hắn.
- Chú em, bên cậu không bật đèn à, có ở trong phòng không?
Người gọi tới là Trịnh Hoa, hắn càng nghĩ lại càng thấy không đúng, khí thế của vị tiểu lạt ma kia khong khỏi quá cường đại đi, sau khi bàn bạc với Trịnh lão gia tử một phen, Trịnh Hoa muốn hỏi thăm ý kiến của Trang Duệ, hỏi xem rốt cục người nọ là ai. Dựa theo lão gia tử phân tích, khẳng định là Trang Duệ có biết người này.
- Có, anh Trịnh à, anh sang đây.
Trang Duệ biết Trịnh Hoa đang suy nghĩ gì, nhưng mà hắn cũng đoán rằng có nói chuyện này cho Trịnh Hoa cũng không có ý nghĩa gì, ngày mai nhìn thấy người kia lập tức sẽ có đáp án.
- Còn tưởng rằng cậu đi ăn cơm rồi chứ?
Vài phút sau, Trịnh Hoa gõ cửa biệt thự của Trang Duệ.
- Hiện tại cũng đã hơn chín giờ rồi sao?
Trang Duệ nghe thấy lời nói của Trịnh Hoa thì nhìn xuống đồng hồ trên tay, hóa ra hắn đã ngồi ở trong phòng khách được năm giờ rồi.
- Bành Phi, Bành Phi.
- Anh Trang, có chuyện gì?
Bành Phi từ trên lầu hai thò đầu ra, xem bộ dáng dường như là vừa mới ngủ một giấc, khuôn mặt vẫn còn mơ màng.
- Tiểu tử ngươi cũng không đói sao? Đi gọi người mang đồ ăn lên đây, đúng rồi lấy thêm một ít thịt dê tươi sống nữa, bạch sư cũng chưa có ăn gì đâu.
Trang Duệ biết ở xung quanh khu biệt thự này không có khách sạn nào cả, mà việc ăn uống ở nơi này, đều là do chuyên gia phụ trách, nên không sợ không có đồ ăn. Sở dĩ gọi Bành Phi đi là vì Trang Duệ sợ những người đó mang cho thịt dê không đủ tươi.
- Thật đúng là có chút đối bụng.
Sau khi Bành Phi nghe được lời nói của Trang Duệ thì rụt đầu trở về, hai ba phút sau, gọi bạch sư theo nói:
- Đi cùng với ta, muốn ăn cái gì cứ tùy tiện chọn.
Bạch sư khinh thường đung đưa cái đầu, nhưng mà vẫn đứng lên đi theo Bành Phi ra ngoài. Ở tứ hợp viện của Trang Duệ, trừ bỏ Tần Huyên Băng, Âu Dương Uyển và Niếp Niếp ra, cũng chỉ có Bành Phi là có thể được nó nhìn trong mắt.
- Chú em, tôi muốn hỏi cậu một chuyện.
Sau khi nhìn thấy bạch sư và Bành Phi đi ra ngoài, Trịnh Hoa lấy ra gói thuốc đưa cho Trang Duệ một điếu, còn ân cần châm lửa cho hắn, nói:
- Vị tiểu lạt ma chúng ta gặp buổi chiều đó, ừ, chính là vị xem xét cái pháp luân cho cậu, rốt cuộc là người nào vậy?
Lúc ấy Trang Duệ đắm chìm trong sự kích động khi thiếu chút nữa bị mất bạch sư nên không hề để ý, nhưng mà Trịnh Hoa thì lại nhìn thấy rõ ràng, khi vị tiểu lạt ma kia rời cửa hàng, ít nhất có mười mấy người đi xung quanh hắn. Loại bảo hộ chặt chẽ như vậy, ngay cả siêu cấp phú hào ở Hồng Kông cũng không được mấy người.
- Vị lạt ma kia?
Trang Duệ không dám thêm chứ tiểu ở đằng trước.
- Đúng vậy, chính là hắn, tôi ở trước mặt hắn, như thế nào lại luôn có cảm giác mất tự nhiên?
Lời nói này của Trịnh Hoa, khiến người ta cảm giác thấy hắn có chút xấu hổ. Hiện tại hắn là người được Trịnh gia bồi dưỡng trọng điểm, nhưng mà lại cảm nhận được áp lực từ vị tiểu lạt ma đó, dường như còn lớn hơn cả khí thế của lão gia tử.
Trịnh Hoa muốn biết rõ ràng xem đến tột cùng là bản thân mình yếu ớt, hay là người nọ có lai lịch rất lớn. Nếu như không làm rõ ràng chuyện này, hắn sợ rằng trong lòng mình sẽ lưu lại bóng ma.