Những thanh âm này cũng giống như thánh thủy ở trong chiếc bình Quan Thế Âm Bồ Tát cầm trong tay, cứ một lần rồi lại một lần cọ rửa tâm linh của Trang Duệ, khiến cho tư tưởng và ý niệm trong đầu của hắn trở nên thư thái thông suốt.
- Anh Trang, ngài làm sao vật, vừa rồi ngài nói gì đấy?
Bành Phi ngồi ở bên cạnh Trang Duệ nghe thấy Trang Duệ nói thầm một câu, cũng mở mắt ra nhìn, nhưng mà ngoại trừ đám lạt ma đang tụn kinh ra thì hắn không hề thấy gì khác cả.
- Không có gì, Bành Phi, sao sáng nay cậu lại không đi đâu mà lại ngồi ở chỗ này nghe cao tăng niệm kinh.
Trang Duệ bị Bành Phi đánh thức khỏi trạng thái này thì khó chịu trừng mắt liếc nhìn Bành Phi một cái, nói:
- Nếu cậu không kiên nhẫn, thì có thể ra ngoài đi dạo.
Đây là vì Trang Duệ sợ sẽ lại bị Bành Phi quấy rầy, thành thật mà nói tuy rằng Trang Duệ không tin thần phật, nhưng mà vừa rồi cảm thụ ở trong sương mù khiến cho toàn bộ tâm linh của hắn đều mở ra, ý niệm trong đầu cũng hoàn toàn rõ ràng, ngay cả chuyện tình linh khí trong mắt cũng không hề giữ lại chút nào, dường như là kể cho vị cao tăng ở trong kia nghe chuyện tình linh khí vậy.
Phải biết rằng từ sau khi Trang Duệ phát sinh dị năng trong mắt, hắn cũng chưa từng nhắc tới với bất kỳ người nào cả, loại năng lực này khác hẳn với người bình thường, nó khiến cho Trang Duệ công thành danh toại, kiếm cho bản thân và gia đình rất nhiều tiền, nhưng đồng thời, cũng gây cho Trang Duệ nghi hoặc và áp lực rất lớn.
Tới nay đã là hơn một năm, Trang Duệ đều cố gắng để không tiết lộ bí mật của đôi mắt trong lúc vô ý, cho dù là khi đang ngủ, hắn cũng không dám tiết lộ ra ngoài, thứ nhất là việc này quá mức huyền diệu, thứ hai là Trang Duệ cũng sợ người khác không tin.
Có đoạn thời gian Trang Duệ còn nghĩ tới viêc đến chỗ bác sĩ tâm lý, để nói hết những chuyện này ra, nhưng mà cuối cùng cũng vẫn không dám, bởi vì Trang Duệ sợ bác sĩ tâm lý chuẩn đoán hắn bị căn bệnh tâm thần.
Loại áp lực này, được tích lũy trong một thời gian dài khiến cho Trang Duệ cảm thấy mệt mỏi không chịu nổi, nhưng lại không có cách nào để phát tiết ra ngoài. Nhưng trong lúc nghe tiếng tụng kinh ở trong làn sương mù, loại áp lực này cũng đã được phóng thích, loại cảm giác khoan khoái này thiếu chút nữa khiến cho Trang Duệ không muốn rời Tây Tạng.
Cái này chỉ xuất hiện trong thời gian vài giây ngắn ngủi, nhưng áp lực tích tụ trong lòng cũng đã vơi đi hơn nữa, Trang Duệ đã quyết đinh, hôm nay sẽ làm một vị hòa thượng, cảm thụ sự tuyệt diệu của phật hiệu một phen.
- Những kinh văn này nghe thật thoải mái, tôi cũng không muốn đi ra ngoài.
Sau khi Trang Duệ nghe được lời nói của Bành Phi, kinh ngạc nhìn hắn một cái. Nghe nói phật gia có thể hóa giải bạo khí, không biết có phải thật sự không, nhưng mà được nghe những thanh âm này, đích thật là làm cho người ta bình an trong lòng.
Trang Duệ nửa thật nửa đùa nói một câu, sau đó nhắm hai mắt lại.
Mở mắt hay nhắm mắt đối với linh khí trong mắt Trang Duệ cũng không có ảnh hưởng gì, khi linh khí tiến vào bên trong nguyện lực, thì hắn lại cảm nhận được cái loại cảm giác khiến cho cả linh hồn đều được đắm mình trong tiếng tụng kinh.
Áp lực trong lòng cũng được tiếng tụng kinh gột rửa sạch sẽ, ý niệm trong đầu trở nên thanh tỉnh thông suốt, thời gian một giây này dường như ngừng lại, Trang Duệ cũng không biết trải qua bao lâu, nguyên lực đầy trời, bỗng nhiên tiêu tán hết.
- A! kia không phải là kinh văn lúc vừa rồi sao?
Sau khi Trang Duệ mở mắt ra, phát hiện đám lạt ma vẫn đang tụng kinh, nhưng mà nguyện lực trước mặt đều tiêu tán hết, cẩn thận một chút thì kinh văn đang được tụng niệm lúc này không giống như lúc mới bắt đầu nữa.
- Sao lại trôi qua nhanh như vâyh?
Trang Duệ nhìn xuống đồng hồ, đã là ba giờ chiều rồi, nói cách khác từ chín giờ sáng cho tới bây giờ, suốt thời gian sáu giờ, hắn đều ngồi ở trên cái ghế này không hề nhúc nhích, sau khi cảm nhận được thời gian rõ ràng, bụng của Trang Duệ liền phát ra thanh âm “thầm thì”
Nghiêng đầu nhìn sang xung quanh một chút, thì trên lễ đài chỉ còn ít ỏi mấy người, ông cháu nhà họ Trịnh cũng đã rời đi, cả Bành Phi cũng chẳng biết đã đi đâu, nhưng mà bạch sư vẫn nằm sấp dưới chân mình như cũ, mở to mắt nhìn đám lạt mà ở bên dưới, dường như đang có điều gì nghi hoặc.
- Cách Cổ đại sư, anh bạn của tôi đi đâu rồi?
Trang Duệ nhìn thấy Cách Cổ ngồi ở phía sau mình, vội vàng hỏi một câu.
Cách Cổ đứng dậy, cung kính hồi đáp:
- Vị ấy đã rời đi rồi, nói là khi nào ngài dậy thì gọi điện thoại cho hắn.
Không nói Bạch sư có phải là thần giữ nhà của Đại Tuyết Sơn hay không, chính là hôm nay Trang Duệ nghe kinh phật mà có thể tiến vào trạng thái nhập định cũng khiến cho Cách Cổ giật mình, đừng nói một kẻ phàm phu tục tử như Trang Duệ, mà ngay cả rất nhiều cao tăng cũng rất khó khăn mới có thể tiến vào trong cảnh giới kỳ ảo này. Việc này chỉ có thể cho rằng Trang Duệ có phật duyên rất lớn.
Vì vậy Cách Cổ đã ngăn cản Bành Phi và Trịnh Hoa muốn đánh thức Trang Duệ dậy để đi ăn trưa, và luôn luôn thủ hộ ở bên người Trang Duệ.
- Tốt, tôi biết rồi, còn phiền toái Cách Cổ đại sư đưa tôi ra ngoài.
Trang Duệ lấy điện thoại ra nhìn một chút, phát hiệu điện thoại đang để ở chế độ im lặng, đã có bảy tám cuộc điện thoại chưa nghe, trong đó có Bành Phi và Trịnh Hoa, còn có mấy người, là Tần Huyên Băng và người nhà gọi tới, Trang Duệ cũng không vội vã gọi điện trả lời, dù sao đây cũng là thánh địa của phật môn, gọi điện thoại là một chuyện tình rất không lễ phép.
Cách Cổ luôn ngồi bên cạnh Trang Duệ, biết hắn còn chưa ăn cơm, liền mở miệng nói:
- Trong chùa chúng tôi có thức ăn chay, Trang cư sĩ có muốn nhấm nháp một chút hay không?
Trang Duệ nghĩ đến việc trả lời điện thoại, lắc lắc đầu, nói:
- Thôi, lần sau có cơ hội, tôi sẽ ăn sau.
Cách Cổ cũng không miễn cưỡng, dẫn Trang Duệ và Bạch sư vượt qua hành lang gấp khúc như mê cung, đi tới cửa Đại Chiêu Tự.
Trước tiên gọi cho Tần Huyên Băng, để cho mọi người trong nhà biết không có chuyện gì, sau đó Trang Duệ lại gọi cho Bành Phi, Bành Phi đang đi lang thang ở trên phố, nhận được điện thoại của Trang Duệ liền chạy ngay về.
- Đi, trước tiên tìm chỗ nào đó ăn cái gì đã, tôi đói muốn chết rồi.
Trang Duệ khoát tay với Bành Phi, đi tới chỗ cái nhà hàng tây trong trí nhớ, vừa đi được hai bước, thì điện thoại đã kêu lên, Trang Duệ lấy ra nhìn, là Trịnh Hoa gọi tới.