Khi thấy bộ dạng giật mình của chị gái, Trang Duệ thật sự nở nụ cười, hắn khi nhận được lời mời của Âu Dương Quân thì không phải không có tâm tình như vậy, nhưng khi đó còn suy đoán về sự thật bên trong, và bây giờ tất cả đã được chứng thực.
- Tiểu Duệ, chị cảm thấy...Cảm thấy cuộc sống hiện tại là rất tốt, cậu xem nhà xưởng của Quốc Đống bắt đầu kiếm ra tiền, chúng ta cũng không cần phải đến Bắc Kinh chứ?
Trang Mẫn nói làm cho Trang Duệ cười ha ha, thì ra chị mình không chỉ là kinh ngạc, còn sợ chuyển nhà đến Bắc Kinh. Mãi đến khi Trang Mẫn nổi giận vì nụ cười của Trang Duệ, lúc này Trang Duệ mới nói:
- Chị, chúng ta chỉ là đi gặp người thân ở thủ đô, sau khi thăm hỏi bọn họ thì sẽ quay về Bành Thành, nhiều lắm thì sau này sẽ thường chạy qua lại mà thôi, chị cứ an tâm đi...
Trang Duệ đã ở lại Bắc Kinh vài ngày, hắn cũng thật sự không thích ứng với cuộc sống nơi đó, thời tiết quá khô nóng, hơn nữa giao thông thường xuyên kẹt cứng, tất nhiên đây cũng chỉ là bệnh tật chung của các thành phố lớn mà thôi. Dù có rất nhiều cảnh sát giao thông đứng ra làm nhiệm vụ nhưng vấn đề cải thiện tình hình giao thông vẫn không thể nào làm ổn.
Thời gian sau này Trang Duệ đến học nghiên cứu sinh thì nhất định sẽ phải ở lại Bắc Kinh, bây giờ cũng nghĩ đến chuyện mua nhà, hắn cũng không thể ở mãi trong nhà cậu hoặc ông ngoại được. Còn vấn đề chú Đức nói Trang Duệ ở lại trong nhà của giáo sư Mạnh, hắn thật sự không suy xét mà nhanh chóng chối bỏ.
Sau khi nghe rõ lời của em trai thì Trang Mẫn mới yên lòng, nàng cũng không phải một cô gái có dã tâm, bây giờ con gái, chồng và mẹ mới là những người quan trọng nhất của nàng, còn ông bà ngoại và các bác, dù bọn họ có thân phận và địa vị cao nhưng trước nay hai bên chưa từng liên hệ, nàng có tình cảm sâu đậm với bọn họ được sao?
- Đúng rồi, chị, vài ngày nữa đừng cho Tiểu Niếp Niếp đi nhà trẻ, mọi người đều ở bên biệt thự này với mẹ, em sẽ đến Bắc Kinh, nhiều nhất là bốn năm ngày nữa mới có tin tức về.
Trang Duệ suy nghĩ một chút, sau đó khai báo với Trang Mẫn một phen, vài ngày tới cảm xúc của mẹ nhất định sẽ rất rối, để cho con gái và cháu ngoại ở bên cạnh, như vậy cũng sẽ khuây khỏa hơn, không đến mức cả ngày miên man suy nghĩ.
Hai chị em đang nói chuyện thì cửa phòng bị đẩy ra, Niếp Niếp ôm lấy cổ Bạch Sư, hầu như là bị kéo đến, tiểu nha đầu này sống chết cũng không chịu buông tay, vì vậy mà cả người đầy tro bụi. Trang Mẫn khiển trách Niếp Niếp vài câu, sau đó đưa nàng đi tắm rửa.
Bạch Sư đến bên cạnh Trang Duệ, nàng dùng cái đầu to cọ xát lên người hắn, giống như biết Trang Duệ sắp đi ra ngoài, trong mắt cũng bùng lên cái nhìn không muốn xa rời. Trang Duệ thấy vậy cũng không đành lòng, vì vậy lấy tay giúp nó chải chuốt bộ lông dài trên đầu, lại nói:
- Yên tâm đi, lần này đi nhất định sẽ cho mày theo.
Tiểu Bạch Sư giống như nghe được những lời của Trang Duệ, nó vui vẻ dùng đầu lưỡi liếm tay Trang Duệ, nhưng hắn đồng ý đưa nó theo cũng coi như phiền toái cũng nhiều hơn. Không phải chỉ là hắn lái xe đến thủ đô, thậm chí sắp xếp cho Bạch Sư ở thủ đô thế nào, đây mới thật sự quan trọng. Sau khi suy nghĩ một chút thì hắn cầm điện thoại lên.
- Alo, anh Tống à, là tôi, Trang Duệ đây.
Trang Duệ bấm số của Tống Quân.
- Trở lại Bành Thành rồi à? Khoảng thời gian này tôi sẽ phải ở thủ đô, không rảnh qua Bành Thành được, chừng nào thì cậu đến Bắc Kinh?
Âm thanh của Tống Quân từ trong điện thoại vang ra.
- Anh Tống, ngày mốt em sẽ đến Bắc Kinh, nhưng có chuyện cần phải hỏi anh, anh đưa Kim Sư đến thủ đô, có cần giấy tờ chứng nhận gì không?
- Tất nhiên là có, hơn nữa chỗ tôi cách xa nội thành, bình thường cũng không đưa nó ra ngoài. Thế nào? Cậu muốn đưa Bạch Sư đến sao? Hì, Bạch Sư của cậu thật sự làm cho đám người ở thủ đô sợ hãi đấy.
Tống Quân có chút hưng phấn, Kim Sư của hắn tuy thuần khiết nhưng tuổi nhỏ, cũng không quá lớn, ngày đó đi so với một người nuôi Ngao khác nhưng không bằng, điều này làm cho Tống Quân có chút không phục.
- Anh cũng biết rồi đấy, chó Ngao rất lưu luyến chủ của mình, sang năm tôi sẽ phải đến Bắc Kinh, tóm lại là phải mang theo nó, lại không biết làm giấy chứng nhận, anh Tống có biện pháp nào không?
Với quan hệ giữa Tống Quân và Trang Duệ, chỉ có cách nói thẳng mà thôi.
Tống Quân nghe nói như vậy thì nở nụ cười trong điện thoại:
- Chút chuyện đó là khá dễ dàng, nhưng tôi muốn làm xong cần phải mất ba năm ngày, cậu không phải có quen biết với Miêu tiểu thư sao? Để cho cô ấy đi làm, có thể làm xong ngay trong ngày, vì nha đầu kia có quan hệ rất cứng ở bộ công an.
- À, chút nữa tôi sẽ gọi điện thoại cho cô ấy, còn có chuyện này nữa, anh Tống, bây giờ có thể mua được tứ hợp viện ở thủ đô sao? Tôi cũng muốn có một chỗ để ở lại.
- Việc này cậu cũng đừng tìm tôi, cứ đi tìm Âu Dương Tứ Nhi, vài năm trước cậu ấy lao đầu vào bất động sản, có lẽ bây giờ còn vài căn, tôi thấy cậu nên chạy ra ngoại thành mà mua một khu đất, vừa thanh tịnh vừa rộng rãi thoải mái.
Không ngờ Trang Duệ đến cầu Tống Quân làm việc, Tống Quân không làm nhưng vạch đường rất tốt.
Trang Duệ cũng không muốn sau này mỗi ngày đều phải chạy xe vài giờ, vì thế suy nghĩ một chút và quyết định mua tứ hợp viện thì hơn, vì thế hắn hàn huyên với Tống Quân một lúc, sau đó quyết định cúp máy.
Sau đó Trang Duệ gọi điện thoại cho Miêu Phỉ Phỉ và Âu Dương Quân, Miêu Phỉ Phỉ nghe nói ngày mốt Trang Duệ đến thủ đô thì rất vu, vì vậy mà đồng ý chuyện làm giấy chứng nhận cho Tiểu Bạch Sư, đảm bảo ngày Trang Duệ đến Bắc Kinh sẽ có giấy chứng nhận, điều này làm cho hắn an tâm hơn rất nhiều.
Còn chuyện tứ hợp viện, những gì Âu Dương Quân có trên tay cũng đã bán ra ngoài, nhưng hắn nghĩ biện pháp vẫn có thể tìm ra được vài căn, chỉ là chuyện mua nhà phải tự mình đến xem, Trang Duệ bây giờ cũng không thể nào cho ra quyết định, vì thế phải chờ đến khi hắn về Bắc Kinh mới có thể xử lý được.
Trang Duệ nhìn đồng hồ, hắn điện thoại cho Ổ Giai, hẹn nàng sáng mai gặp mặt, hắn không riêng gì muốn đến tặng phỉ thúy, mặt khác còn vài chuyện làm phiền Ổ lão gia tử.
...
- Lão nhân gia, chỉ còn lại một chút phỉ thúy như vậy, ngài thấy có thể dùng được không?
Trang Duệ ngồi trong phòng khách quý của Thạch Đầu Trai, hắn lấy khối phỉ thúy như ngón tay ra, trong lòng hắn có chút ngượng ngùng, vốn nói cặp bông tai sẽ đưa cho Ổ lão gia tử tạo hình, nhưng Cổ lão gia tử đã làm sạch sẽ.
- Khá tốt, nhiêu đây cũng đủ làm ra một mặt đá, Tiểu Trang, cám ơn cậu, tôi trả cậu một triệu một trăm ngàn cho khối phỉ thúy này, thế nào?
Ổ lão đeo kính lão, hai tay run rẩy đánh giá khối phỉ thúy trước mặt, vẻ mặt rất vui vẻ. Vì phỉ thúy có phẩm chất như vậy chỉ có thể ngộ mà không thể cầu, lão dùng nó để tạo hình một mặt đá, sau đó khảm nạm lên, hoàn toàn có thể làm bảo vật của cửa hàng.
- Ổ lão, một triệu là được, không cần nhiều như vậy...
- Đúng là khó có được, Tiểu Trang, nói thật với cậu, mặt đá này được tạo hình xong tôi sẽ bán ra với giá không dưới ba triệu, một triệu một trăm ngàn đã rất lời rồi, cậu cũng đừng chối từ.
Không đợi Trang Duệ tiếp lời, Ổ lão gia tử đã lên tiếng cắt ngang, thứ này rõ ràng là có tiền cũng chưa chắc mua được, nếu gặp phải khách hàng giàu có thì cũng có thể bán được giá năm triệu, mà những vật như thế này cũng chỉ có thể đặt trong cửa hàng và không niêm yết giá cả.
- Ổ lão, ngài chờ cháu nói cho hết lời đã, cháu cũng còn có việc kính ngờ ngài...
- Sao? Cậu nói xem, nếu là tạo hình vật phẩm, dù lão già tôi có cố hết sức cũng không được gì...
Ổ lão gia tử nói mà để lộ ra chút thê lương, bây giờ lão ngoài làm được vài món trang sức đơn giản thì căn bản không thể nào tạo hình được những vật trang sức cần sự khéo léo khác.
- Là thế này, Ô lão, cháu còn có một khối phỉ thúy, muốn tạo ra vòng tay, lần trước ngài nói có thể mời nghệ nhân đến hỗ trợ, không biết bây giờ có được không?
Trang Duệ có một khối phỉ thúy đỏ, phần phỉ thúy này ở bên rìa khối phỉ thúy đỏ lớn của hắn, nếu dùng nó để làm vòng tay thì cũng có thể xưng tụng là trung phẩm, nhưng nếu so với chất ngọc phỉ thúy huyết hồng ở sâu bên trong thì căn bản kém hơn rất nhiều.
Trang Duệ muốn làm ra vài cái vòng tay, đến lúc đó sẽ lấy ra cho mẹ tặng người, mà tặng thứ này cũng không tỏ ra quá keo kiệt.
- Cậu nói đến chuyện này sao? Không biết cậu muốn làm món gì? Cần bao lâu? Tôi cũng phải nói rõ ràng với đệ tử mới được.
Ổ lão cũng không hỏi xem Trang Duệ có món phỉ thúy gì, vì lão không thể tự mình tạo hình được, thật sự có chút khó chịu.
- Làm bảy cái vòng tay, cháu cũng không biết những thứ này làm hết bao lâu, ngài tính thử xem thế nào.
Có bảy chiếc vòng tay có lẽ cũng đủ để mẹ Trang Duệ tặng cho người khác, phải biết rằng vòng tay phỉ thúy đỏ cũng chẳng phải thứ vất đi, Trang Duệ chỉ lấy ra một phần làm tặng phẩm mà thôi.
- Vòng tay làm khá đơn giản, nhưng phần đánh bóng lại mất thời gian, bảy cái vòng vay phải mất hai mươi ngày, cậu chờ chút, tôi đi gọi điện thoại.
Ổ lão nhận được một phần nhân tình của Trang Duệ thì trong lòng cũng không muốn, vì thế lúc này nhanh chóng đi ra khỏi phòng đẻ gọi điện thoại cho đồ đệ của mình. Trang Duệ thì đưa khối phỉ thúy đế vương lục cho Ổ Giai, để hoàn thành chút thủ tục, một trăm ngàn cũng không phải là không khí, vì Ổ lão giới thiệu người đến làm vòng tay cũng phải mất vài trăm ngàn tiền công.
- Tiểu Trang, được, có một đồ đệ trước kia theo tôi mười năm đồng ý tiếp nhận, hắn có thể xin nghỉ một tháng để mài ngọc cho cậu, nhưng tiền công lại đòi không thấp, một tháng hai trăm ngàn, cậu thấy có được không?
Sau khi Trang Duệ và Ổ Giai bên này làm xong tất cả thủ tục thì Ổ lão cũng chống trượng đi vào trong phòng.
- Hai trăm ngàn sao?
Trang Duệ có chút trầm ngâm.
- Nếu phỉ thúy của cậu là bình thường thì giá này là cao, nhưng nếu là phỉ thúy tốt thì sẽ không cao. Đồ đệ của tôi là người chuyên nghiệp, sẽ không tiết lộ tư liệu của khách hàng, cực kỳ đáng tin, cậu có thể hoàn toàn yên tâm.
Ổ lão giải thích với Trang Duệ, lão rất hiểu về đệ tử của mình, bây giờ cũng là một nhà tạo hình phỉ thúy nổi tiếng của Dương Châu.
- Được, hai trăm ngàn, Ổ lão, mười lăm ngày sau ngài để anh ấy đến Bành Thành, chỗ ăn ở tôi cung cấp.
Trang Duệ thầm tính toán, có lẽ mười lăm ngày sau mình mới xử lý xong mọi chuyện ở Bắc Kinh và quay về Bành Thành.