Trang Duệ suy nghĩ một chút và cảm thấy Lôi Lôi hỏi cũng đúng, tuy phỉ thúy của khối mao liêu này không lớn nhưng ít nhất cũng có thể được vài cái vòng tay, nếu cắt không đúng sẽ hư hại hết.
- Cắt từ chỗ này, tảng đá vứt đi thì cần gì quan tâm?
Trang Duệ cầm lấy viên phấn, ánh mắt nhìn ra bên ngoài nhưng lại vẽ lên mao liêu một đường, bộ dạng không quan tâm làm Lôi Lôi tức giận dậm chân.
- Trang Duệ, anh không thể nghiêm túc một chút sao?
Khi thấy Trang Duệ không thèm đặt mắt lên tảng đá mà vạch một nét phấn thì bản năng của Lôi Lôi cho rằng đối phương đang chơi trò qua loa với mình, không phải chỉ có nàng mà những người ở chung quanh cũng cho rằng như vậy.
- Lôi Lôi, cô muốn cắt thì cứ gọn gàng một nhát là xong, không thấy còn vài khối mao liêu chờ đến lượt sao?
Trang Duệ nói làm cho Lôi Lôi trừng mắt, vì lúc này không có Lưu Xuyên ở đây nên nàng không có chỗ dựa, chỉ có thể tức giận nâng máy cắt chuẩn bị cắt xuống vị trí mà Trang Duệ vừa vẽ.
- Lôi Lôi, hay để cậu cắt cho.
Cậu Lôi Lôi thấy cháu mình vung tay múa chân một lúc lâu mà không cắt xuống, vì vậy hắn mới vỗ vai của Lôi Lôi, tỏ ý để mình cắt phụ.
- Không, cháu tự cắt.
Lôi Lôi quật cường lắc đầu, nàng dùng sức ấn xuống, bánh răng xoay tròn cắt sâu vào trong mao liêu, bánh răng và mao liêu ma xát phát ra những âm thanh "rẹt rẹt".
Khối mao liêu này năm sáu chục cân, thể tích cũng không tính là nhỏ, khi bánh răng cắm vào sâu bên trong thì trán Lôi Lôi cũng xuất hiện những giọt mồ hôi lớn, sau đó ướt đẫm mồ hôi. Cắt nguyên thạch cũng cần nhiều thể lực, vì vậy mà hai tay vốn vững vàng của Lôi Lôi lúc này cũng có chút run rẩy.
Khi một tiếng "rốp" nhỏ vang lên, khối mao liêu bị cắt thành hai nửa, Lôi Lôi cũng không quan tâm đến việc lau mồ hôi, nàng nhanh chóng ôm khối mao liêu rơi xuống đất lên xem.
- Sao không có phỉ thúy?
Mặt cắt trắng bóng làm cho Lôi Lôi thật sự thất vọng, nhưng nàng không phát hiện lúc này ánh mắt của mọi người đều tập trung lên khối mao liêu ở bên trên bàn cắt.
- Có...Có phỉ thúy...
Cậu Lôi Lôi là người đứng gần bàn cắt nhất, lúc này hắn thật sự nói lắp, hắn không ngờ cháu ngoại của mình tùy tiện mua mao liêu, tiểu tử kia tùy tiện vẻ một đường cắt mà lại mở ra phỉ thúy. Lúc này hắn thật sự không rõ, là mình không may hay cháu gái quá may mắn?
- Cậu, cậu cũng đừng cười cháu, nào có sắc xanh đâu? Đừng ức hiếp cháu không hiểu.
Lôi Lôi vẫn còn đang xem xét khối mao liêu trên mặt đất.
- Chị gái, không phải nói khối mao liêu trên tay chị, chị nhìn về phía bên này xem, ôi, chị muốn lấy mạng em sao?
Mọi người thật sự không biết nói gì hơn với một Lôi Lôi cẩu thả, nàng nghe thấy Vệ Tử Giang nhắc nhở một câu thì vứt ngay tảng đá trên tay ra, đúng lúc rơi xuống chân của Vệ Tử Giang, tất nhiên Vệ Tử Giang sẽ đau đến mức liên tục nhảy lò cò.
- Có...Thật sự có phỉ thúy? Đây là mao liêu của tôi, là tôi đấu được, các người cũng đừng cướp đi...
Lôi Lôi đẩy đám người đang quan sát ra, sau đó cũng bất chấp tro bụi mà ôm mao liêu không buông tay.
- Biết là của cháu rồi, nha đầu điên khùng, tránh ra một chút cho ông xem, ông sẽ không lấy của cháu, ông sẽ dùng tiền mua lại.
Ông ngoại Lôi Lôi cũng vô kế khả thi với đứa cháu ngoại tham tiền của mình, sau khi liên tục nói lời lừa gạt mới có thể đẩy nàng đứng xịch ra.
- Cái này...Hình như cũng quá may mắn rồi.
Dù Vệ lão gia tử là người trấn định tự nhiên nhưng sau khi nhìn một nhát cắt của Lôi Lôi thì cũng không khỏi trợn mắt há mồm, cũng không phải là khối phỉ thúy bên trong quá tốt, chẳng qua thật sự kinh ngạc vì công phu cắt mao liêu. Nếu không phải chính tay Lôi Lôi cắt mao liêu, ông sẽ cho rằng đây là một chuyên gia lớn tuổi tự tay cắt ra.
Chỉ cần nhìn vào vết cắt thì thấy thật sự vừa khớp, sâu vào một chút sẽ làm tổn thương phỉ thúy, cắt nông một chút sẽ không thấy sắc xanh, giống như một người đeo thấu kính cắt mao liêu vậy.
- Tiểu tử kia đâu? Đúng là thần...
Vệ lão gia tử quay đầu tìm Trang Duệ nhưng không thấy bóng dáng, lúc này hắn đang uống trà với Dương Hạo trong lều, giữa trưa uống rượu làm hắn thật sự có chút mơ màng.
- Có thấy cháu lợi hại không? Trang Duệ chỉ vẽ lung tung mà thôi, là cháu cắt tốt mới được như vậy.
Lôi Lôi nghe thấy ông ngoại nói vậy thì có chút mất hứng.
- Cũng đúng, là Lôi Lôi nhà ta lợi hại, cháu nhường một chút, để cậu lấy khối phỉ thúy ra cho...
Vệ lão gia tử hồi tưởng lại tình huống vừa rồi, thật sự như lời Lôi Lôi, tiểu tử kia cũng không thèm nhìn mao liêu, chẳng qua chỉ là may mắn mà thôi.
Nhưng Vệ lão gia tử cũng không biết, trước đó Trang Duệ đã nhìn thấu khối mao liêu này, vì vậy một nét vẽ thật sự đã có dự tính trước.
Vết cắt của khối mao liêu bừng lên màu xanh dưới ánh sáng mặt trời, tuy vệt xanh chỉ như ngón trỏ nhưng màu sắc rất tốt, còn những thứ khác lại chưa rõ ràng. Lúc này Vệ lão gia tử đưa Lôi Lôi sang một bên, để cho con trai mình mở nguyên thạch.
Khi mở nguyên thạch mà sụp đổ thì chỉ cần một nhát cắt, nhưng khi thấy ra phỉ thúy thì sẽ mất rất nhiều công phu, phải chậm rãi mài quanh màu xanh, Lôi Lôi sẽ không làm được như vậy.
Khi tiếng máy mài đá vang lên liên tục, thể tịch của khối phỉ thúy càng lúc càng lớn, bây giờ đã như bàn tay, màu sắc như màu trời xanh lam làm cho người xem phải sợ hãi.
- Rất tốt, Lão Đậu(có nghĩa là Bố theo tiếng Quảng Đông), là cấp băng, hơn nữa độ tinh khiết rất cao, là phỉ thúy xanh lam hiếm gặp, Lôi nha đầu, cháu quá may mắn...
Âm thanh của cậu Lôi Lôi tràn đầy vui sướng.
Phỉ Thúy cấp băng dù là không màu cũng có giá trị xa xỉ, nếu có màu sẽ càng đắt gấp trăm lần, mà khối phỉ thúy này có màu xanh lam, tuy có hơi nhạt nhưng đã rất đáng quý rồi.
Nếu nhìn vào khối phỉ thúy xanh lam kia thì những mao liêu bỏ ra hơn chục triệu để mua vào không đáng là gì, hơn nữa những mao liêu kia chỉ mới có màu xanh, biểu hiện cuối cùng là thế nào cần phải cắt ra mới biết được.
- Tiểu cô nương, khối mao liêu này có bán không, tôi mua với gái ba triệu, cô thấy thế nào?
- Chị gái, tôi ra gái ba triệu năm trăm ngàn, bán cho tôi nhé?
- Đây là phỉ thúy xanh lam, sắc nước tốt, tôi ra giá bốn triệu một trăm ngàn, giá này đã không thấp, ai có thể ra cao hơn?
Mọi người vây quanh nhìn phỉ thúy rồi bắt đầu trả giá như cá mập ngửi thấy mùi máu tươi, cũng vì tin tức ở Myanmar truyền ra kích thích đám thương nhân, vì vậy mà giá cả lên cao chóng mặt, người cuối cùng cho ra cái giá hơn bốn triệu để mua một khối mao liêu bán đổ của Lôi Lôi, thật sự đã là rất cao.
- Không bán, trong nhà chúng tôi còn chưa đủ dùng.
Lôi Lôi dứt khoát từ chối ngườ ngoài báo giá, điều này làm cho cậu của nàng vui vẻ ra mặt, vì khối mao liêu này do Lôi Lôi mua được, nếu nàng bán đi cũng không ai nói gì.
Mọi người nghe nói đối phương mở mao liêu để dùng thì đều tán đi, hôm nay khắp nơi đều mở mao liêu, bọn họ đến đây chỉ muốn mua nguyên liệu phỉ thúy, không phải xem cắt mao liêu. Vì vậy mà một lúc sau trước bàn cắt đá chỉ còn lại vài người Lôi Lôi mà thôi.
Lúc mài mao liêu lấy phỉ thúy thì cần cực kỳ cẩn thận, nếu không sẽ ảnh hưởng đến ngọc bên trong, cậu Lôi Lôi mất hơn một giờ mới có thể lấy khối phỉ thúy ra, phải dùng năm ngón tay mới có thể nâng đủ khối phỉ thúy vẫn còn trộn lẫn chút tinh thể đá trắng bên ngoài.
- Khoảng bảy cân, có thể làm ra bốn chiếc vòng tay, Lôi Lôi, khối mao liêu này thật sự đáng giá.
Bốn chiếc vòng tay của phỉ thúy xanh lam cấp băng có giá trị hơn năm triệu, hơn nữa còn có thể dùng phần thừa tạo ra nhiều trang sức, mua với giá hai trăm ngàn cũng coi như lời lớn.
- Nha đầu, ông mua lại khối phỉ thúy này, sẽ tính vào đồ cưới của cháu. Đúng rồi, cháu đi cám ơn tiểu tử kia, nếu không phải cậu ấy vạch phấn tốt mà là người khác, sợ rằng khối phỉ thúy sẽ bị hỏng mất.
Vệ lão gia tử thấy khối phỉ thúy tốt như vậy thì cực kỳ vui vẻ, bây giờ những thương nhân trong hội trường có tiền cũng chưa chắc mua được phỉ thúy tốt, bây giờ lão có khối phỉ thúy này để chế tạo trang sức, nếu tằn tiện một chút cũng có thể coi là bảo vật của cửa hàng.
- Đúng rồi, Trang Duệ đâu nhỉ?
Sau khi nghe được lời của ông ngoại thì Lôi Lôi mới nhớ đến Trang Duệ, nàng chạy vào trong lều xem xét, hai anh em Dương Hạo ở bên trong nói Trang Duệ đã đi khỏi chỗ này bốn mươi phút trước.
- Trang Duệ, anh ở đâu vậy? Tôi đã mở khối mao liêu, thật sự có phỉ thúy, cũng không kém hơn phỉ thúy của Đại Xuyên ở Nam Kinh.
Lôi Lôi lấy điện thoại ra gọi cho Trang Duệ, tất nhiên báo tin vui chỉ là một chuyện, càng nhiều là khoe khoang thành tích.
- À, chúc mừng cô, bây giờ tôi đang ở bên cạnh máy cắt đá của hội chợ, nhóm anh Tống chuẩn bị mở mao liêu, chính là tiêu vương của hội chợ lần này, cô có muốn đến xem không?
Trang Duệ ở bên kia có hơi ồn, nhưng Lôi Lôi vẫn có thể nghe thấy hai chữ tiêu vương rất rõ:
- Tất nhiên là muốn, các người cũng đừng vội mở ra, tôi sẽ đến ngay.
Không ai không hiếu kỳ xem bên trong khối mao liêu hơn sáu chục triệu là thứ gì, vì vậy sau khi nghe Lôi Lôi nói ra, Vệ lão gia tử và con cháu cũng nhanh chóng giải quyết đám nguyên thạch, lại gửi những khối mao liêu còn lại ở quầy của Dương Hạo, sau đó vội vàng chạy đến vị trí mở nguyên thạch của hội chợ.
Cùng đi theo nhóm Lôi Lôi còn có cả Dương Hạo, nhiệm vụ xem quầy hàng được giao cho Dương Tuấn.
Lúc này có khoảng bảy trăm người vây quanh khu mở mao liêu của hội chợ, nếu không có hàng rào bảo vệ và cảnh sát duy trì trật tự, sợ rằng khó thể nào mở mao liêu được.
- Cậu Trang, tôi đây cũng có chút căng thẳng.
Tên mập họ Mã cài lại dây thắt lưng, nhìn khối mao liêu trước mắt rồi cười khổ nói với Trang Duệ.