Hoàng Kim Đồng

Chương 172: Bàn ngọc (1 2)

Trước Sau

break
- Anh Mã, anh ra ngôn ngữ của người trong nghề, nhưng tôi chỉ là người thường, thật sự không thể nào so sánh với anh được...

Trang Duệ nghe được lời của tên mập thì nhấc ngón tay cái lên, có thể nói ra hai chữ bàn ngọc thì tên mập họ Mã này thật sự coi như có tri thức trong ngành ngọc khí.

Mọi người đều biết những mảnh ngọc được khai quật đều được chôn vùi trong đất từ vài trăm đến cả ngàn năm, ít nhiều cũng bị bùn đất hoặc những vật phẩm khác được táng theo thi thể ăn mòn, chúng có chứa các loại màu sắc có thể thẩm thấu, nhưng nhìn vào màu sắc đó cũng không hoàn mỹ, ngược lại còn làm cho cổ ngọc trở nên đen tối và thô ráp, vì vậy sau khi thu được phải dùng "bàn công" để khôi phục lại bản tính.

"Bàn ngọc" cũng được gọi là "nuôi ngọc", là một trong những niềm vui thú của rất nhiều nhà sưu tầm ngọc khí, vì "bàn ngọc" chính là một phương pháp được lưu truyền trong dân gian để thưởng ngọn ngọc thạch, thông qua "bàn ngọc" thì có thể làm cho màu sắc của ngọc thạch trở nên như mới, làm cho màu sắc của ngọc thạch biến hóa rất lớn.

Vì cổ ngọc dù có "thấm" màu sắc nhưng nếu không được "bàn công" thì màu thấm sẽ ẩn mà không hiện, ngọc sẽ càng thêm xỉ, ngọc tính không khôi phục, sẽ như ngọc thạch bình thường. Ví dụ như mảnh ngọc bích của Lão Tứ, chỉ cần nhìn vào biểu hiện thì có hơi nâu vàng, không chút sáng bóng, nếu như được người ta "bàn", như vậy sẽ trở nên sáng bóng trong suốt.

Có câu nói: "Ngọc có thể nuôi người, mà người cũng có thể nuôi ngọc".

Dù các triều đại có thay đổi thế nào thì người sưu tầm cũng hiểu cách "bàn ngọc", đây là một loại công phu như "trà đạo", là thưởng thức và nghiên cứu sự vật, nếu như đạt đến một cảnh giới nhất định thì tất cả sẽ giống như được lập trình hóa.

Có thể nghĩ mà xem, đeo một mảnh Tâm Di ngọc trên người, tỉ mỉ che chở, trải qua năm dài tháng rộng giống như bướm thoát kén, thất nhiên sẽ càng dần mất đi màu sáng bóng, mà khôi phục linh tính trước kia, khôi phục vẻ trơn bóng, sắc tháng sáng lạn hào quang, như vậy là một cảm giác thành tựu rất tốt.

Cũng là một khối ngọc khí nhưng được "bàn ngọc" hay chưa sẽ có giá cả khác biệt khá xa, giống như mảnh ngọc bích của Lão Tứ, nếu có thể "bàn" ra màu sắc năm xưa, như vậy giá cả cao lên vài lần cũng không phải là vấn đề.

- Cậu Trang, cậu đừng rót thuốc mê cho tôi, ngọc này còn cần phải được xem xét...

Cổ ngọc nhiễm sắc là rất nhiều, tên mập họ Mã tuy có cảm giác rất tốt nhưng cũng không dám xem thường, vì vậy mà móc từ trong túi ra một cái kính lúp nhỏ để quan sát.

Trang Duệ cười cười, chỉ cần nhìn vào những dụng cụ tùy thân của tên mập thì biết người này đã chuẩn bị từ lâu, tuyệt đối không phải một kẻ ngoài nghề như những gì trước nay hay khai báo.

Thật ra với tài sản của tên mập họ Mã, hắn thật sự không xem mảnh ngọc này ra gì, nhưng ai sưu tầm cổ vật cũng có một ý nghĩ như của hắn, vì khi anh phân biệt được một vật phẩm là thật hay giả, cảm giác khoái cảm đó thật sự khó thể nào thay thế được.

Lúc này những biểu hiện biếng nhác của tên mập chợt bị quét sạch, cặp mắt híp lại giống như bùng ra tinh quang, bộ dạng chuyên chú của hắn làm phát sinh một hình tượng tên mập mới khác với hình tượng Trang Duệ được biết, vì lúc này đối phương trở nên đáng yêu hơn rất nhiều.

Sau hơn mười phút thì tên mập mới đặt kính lúp vào trong túi áo, những ngón tay như cà rốt của bàn tay phải liên tục xoa lên mặt mảnh ngọc, có thể thấy đó là thói quen. Trang Duệ biết rõ đó là bàn ngọc, hắn dù biết khá rõ về nó nhưng chưa từng thao tác bao giờ, vì vậy mà không khỏi chú ý nghiêm túc.

- Hì, cậu Trang, xấu hổ quá, thủ pháp của tôi quá vụng về, làm cho cậu chê cười rồi. Mảnh ngọc này có hai màu "thấm" và một màu xanh nguyên bản, xem như Tam Dương Khai Thái, nhưng nó chưa được "bàn", vì vậy nếu gặp đúng dân thích bàn ngọc thì sẽ có giá cao, nhưng bình thường cũng không vượt giá hai ba chục ngàn...

Tên mập đưa mắt nhìn Trang Duệ, bàn tay cũng dừng động tác bàn ngọc, vì đó là vật của người ta, chính mình lấy ra "bàn" cũng không thích hợp. Nhưng thật sự là ánh mắt của hắn rất độc, đánh giá không sai khác gì so với Trang Duệ.

- Anh Mã nói đúng, thứ này cũng không đáng giá vài đồng, huynh đệ của tôi lại không thích nó, nếu anh nhìn trúng thì có thể thu vào, đừng đề cập đến chuyện tiền bạc...

Trang Duệ vung tay lên, tuy lời nói vô cùng sảng khoái, nhưng hắn cũng nói rõ thứ đó không phải của mình, nếu tên mập muốn thì hoàn toàn có thể ra giá.

Quả nhiên không ngoài dự đoán của Trang Duệ, tên mập nghe vậy thì nói:

- Cậu rõ ràng là lấy phúc của người ta, như vậy cũng không thích hợp, thứ này nếu mua ở quầy vỉa hè cũng phải mất vài ngàn, tôi không thể để cho mọi người có hại. Thế này vậy, hai chục ngàn, tôi thu nó, các cậu thấy thế nào?

Trang Duệ sau khi nghe được câu trả lời của tên mập thì nhìn về phía Lão Tứ, hắn vốn muốn bán giúp cho Lão Tứ, vì thứ này mau với giá hai ngàn, bây giờ được bán với giá gấp mười lần, tất nhiên Lão Tứ sẽ hài lòng.

- Được, cứ xử lý theo lời anh Mã...

Lão Tứ biết rõ tâm ý của Trang Duệ, hắn cũng không chối từ, bọn họ thật sự không xem hai chục ngàn là gì, nếu tiếp tục nhúng nhường sẽ làm người ta xem thường.

- Cậu Trang, những cậu bạn này của cậu cũng có tính nết không tệ, rất sảng khoái, như vậy hợp với khẩu vị của Mã mập tôi đây, à, cầm lấy tiền đi, mảnh ngọc thuộc về tôi.

Năm 2004 dù không phải là ông chủ thì cũng phải có một chiếc cặp bằng da thật, tất nhiên đại đa số mọi người đều cầm da nhân tạo, Trang Duệ dù có một tài sản không nhỏ nhưng cặp mang theo chỉ có giá ba mươi đồng, tất nhiên thứ mà tên mập xài chắc chắn không phải là hàng giả.

Tên mập vừa nói vừa lấy từ trong bóp của mình ra hai xấp tiền ném cho Lão Tứ, cũng không cần nhìn, đều là những tờ tiền màu đỏ, bên trên còn quấn giấy ngân hàng.

Lão Tứ cũng không lề mề, tiếp nhận tiền rồi nói với tên mập họ Mã:

- Cám ơn anh Mã, buổi tối tiểu đệ sẽ làm chủ, chúng ta đến Nghiễm Châu chơi đùa vui vẻ một chút.

Tên mập nghe vậy thì liên tục khoát tay nói:

- Đó là chuyện của thanh niên các cậu, tôi thì không được, đi máy bay cũng mệt mỏi, hôm nay thật sự chỉ muốn nghỉ ngơi cho tốt mà thôi.

- Anh Mã, đêm nay chỉ sợ cũng khó thể nghỉ ngơi.

Lão Tứ nói làm cho mọi người đều nở nụ cười, bên cạnh có một thiếu nữ xinh đẹp, chỉ cần là đàn ông thì chỉ sợ sẽ khó thể ngủ yên.

Cô gái lần này đi theo tên mập có vẻ rất khá, bộ dáng thanh thuần, lại rất tĩnh lặng, chỉ dựa vào tên mập mà thôi, không có những cử chỉ thái quá.

Xem ra tên mập cũng rất yêu thích cô gái này, sau khi nghe được lời của Lão Tứ cũng không tức giận, hắn cười hì hì đưa miếng ngọc cho cô gái:

- Yến Tử, khối ngọc này rất khá, em cầm lấy và chịu khó chà xát, nếu "bàn" ra màu sắc thật của nó, chỉ sợ có thể bán ra với giá một trăm ngàn.

- Cám ơn anh Mã...

Cô gái tên là Yến Tử tiếp nhận viên ngọc của tên mập, chỉ là cầm trên tay mà không biết làm sao cho phải, vì vậy nàng nhìn tên mập và nói:

- Anh Mã, cái gì là bàn ngọc? Làm sao để "bàn" nó?

- Để cho Cậu Trang nói đi, anh chỉ hiểu chút da lông mà thôi, nói ra chỉ sợ bêu xấu.

Tên mập khoát tay áo nói, công phu bàn ngọc rất sâu, một khối ngọc cổ được bàn tốt sẽ có giá trị xa xỉ, nếu bàn bể ngọc thì không có giá trị, trong đó có nhiều cách nói rất khác nhau.

- Anh Mã, anh lại đẩy tôi ra, tôi cũng không hiểu nhiều...

Trang Duệ cười khổ nói.

- Tiểu tử cậu hiểu không ít, chính cậu lại không chịu để lộ ra ngoài, bức tranh của Đường Bá Hổ có xuất xứ từ cậu phải không? Đừng có làm ra vẻ với tôi nữa, vì vậy bây giờ cậu nên giảng giải một chút, Yến Tử, mồi một điếu thuốc cho anh Trang...

Tên mập dùng ánh mắt như cười như không nhìn Trang Duệ, bộ dạng rõ ràng là nếu không nói sẽ vạch trần bí mật của cậu. Lúc này hắn cũng thuận tay ném một gói thuốc Trung Hoa cho Yến Tử, để nàng kính thuốc cho Trang Duệ.

- Anh Mã, thuốc này là loại tôi thích.,

Trang Duệ tiếp nhận thuốc từ Yến Tử, sau đó nói lời vui đùa với tên mập.

- Cậu đừng có mà nói khích tô, Yến Tử đang học đại học ở Bắc Kinh, lúc này còn chưa tốt nghiệp, đợi đến khi tốt nghiệp và tôi cưới về nhà, cậu phải gọi là chị dâu.

Tên mập giống như thật sự động tâm tư với cô gái Yến Tử này, vì vậy mà ngôn từ và hành vi cũng không ngã ngớn như trước kia, cũng rất tôn trọng Yến Tử. Điều này không khỏi làm cho Trang Duệ đưa mắt nhìn cô nàng kia vài lượt, có thể làm cho tên mập phải có hành vi như vậy, xem ra không phải là người thường.

- Anh Trang, anh đừng nghe anh Mã nói lung tung, tôi chỉ là nghỉ hè đi cùng anh Mã một chút mà thôi.

âm thanh của Yến Tử rất êm tai, rất mềm mại, cũng giống như tính cách biểu hiện ra bên ngoài, rất dịu dàng ngoan ngoãn, đám Trang Duệ thấy vậy thì thầm mắng tên mập dê già gặm cỏ non.

- Bàn ngọc cũng giống như cách gọi, chính là nuôi ngọc, thường xuyên cầm ngọc trong tay ve vuốt, như vậy sẽ làm cho chất ngọc càng thêm mượt mà, màu sắc càng hoàn mỹ. Nhưng dù sao cũng cần phải chú ý, có nhiều phương pháp bàn ngọc trong dân gian, tôi cũng chỉ biết vài loại mà thôi.

Trang Duệ vừa nói vừa cầm lấy viên ngọc trong tay Yến Tử trở về, hắn cầm lấy vuốt vuốt, dù hắn chưa từng bàn ngọc nhưng lại được tiếp nhận nhiều tri thức của các nhà sưu tâm ngọc khí, vì vậy phương diện lý luận thì biết hơi nhiều.

Chú Đức cũng là cao thủ bàn ngọc, bên hông thường xuyên đeo ngọc, ít ra cũng có năm sáu bảy vật, nhưng lão cũng thật sự đem kinh nghiệm bàn ngọc lại truyền cho Trang Duệ, nếu chỉ nói mà không thực hành thì Trang Duệ thật sự có thể hù chết nhiều người.

- Lão Yêu, cũng đừng nói lời trong nghề, huynh đệ đây cũng muốn nghe xem thế nào...

Trang Duệ nói cũng làm hấp dẫn Dương Vĩ và Lão Tứ, nhưng Chu Thụy cũng nhìn về phía Trang Duệ, hắn nghĩ rằng trong tay cầm một khối ngọc và ve vuốt ngày này qua tháng nọ, như vậy cũn là một chuyện hay, mà Lão Tứ thì có chút hối hận vì đã bán viên ngọc kia đi.

Trang Duệ nhìn thoáng qua Yến Tử rồi nói:

- Cũng không có nhiều cô gái bàn ngọc, vì thứ này không thể tiếp xúc với nước hoa và nhiều hóa chất khác, nếu không sẽ làm cho vật phẩm bị ăn mòn, ảnh hưởng đến độ sáng bóng.

- Tôi không dùng nước hoa và mỹ phẩm, thật xin lỗi, anh Trang cứ nói tiếp đi.

Yến Tử cắt đứt lời Trang Duệ, nàng cảm thấy có chút xấu hổ, vì vậy mà ra hiệu cho Trang Duệ tiếp tục giảng giải.

Trang Duệ cũng không quan tâm, hắn cười cười rồi tiếp tục nói:

- Trước tiên là tại sao phải bàn ngọc? Vì ai cũng biết ngọc phần lớn là thứ được táng theo người chết, vì khai quật ở những địa điểm khác biệt nên độ "rỉ" và màu "thấm" cũng khác biệt.

- Nước và đất cũng có tác dụng ăn mòn, hơn nữa lại duy trì dưới điều kiện ẩm ướt liên tục, cổ ngọc dù có đẹp cũng sẽ bị thấm, cũng sẽ ẩn mà không sáng, giấu mà không lộ. Hơn nữa bản thân ngọc cũng có màu sắc riêng, nếu bị xâm tích thì tất nhiên sẽ mất đi màu sáng chủ thể.

- Chúng ta muốn cho ngọc đẹp, màu sắc thực chất, diệt trừ những khí tức không sạch sẽ thấm vào ngọc nhiều năm qua, như vậy nhất định phải nuôi nó.

- Trong vòng quan hệ của những nhà sưu tầm ngọc có một câu nói thế này: Giấu mà không chơi thì phung phí của trời, điều này nói rõ tầm quan trọng của bàn ngọc.

- Lão Yêu, nói vào điểm chính đi, dài dòng quá, làm sao để bàn ngọc?

Dương Vĩ thật sự không nhịn được, hắn quyết định mở miệng thúc giục.

- Nói nãy giờ cũng có hơi khát rồi?

Trang Duệ tủm tỉm lên tiếng.

- Anh đây có sẵn thức uống.

Tên mập phối hợp ném đến cho Trang Duệ một *** nước.

- Hì hì, cám ơn anh Mã.

Trang Duệ chỉ nói giỡn mà thôi, hắn đặt *** nước sang một bên, sau đó tiếp tục:

- Ngọc khí có ba cách để bàn, phân biệt là "bàn", "Vũ bàn" và ý bàn, cũng có người gọi là Hoãn Bbn(bàn chậm), Cấp bàn(bàn nhanh) và ý bàn.

- Bàn bình thường chỉ là bỏ ngọc khí vào một túi vải, mỗi ngày đều đưa nó theo bên người, dùng nhiệt đổ ổn định của cơ thể để nuôi, ít nhất phải đeo theo một năm mới có thể lấy ra dùng tay vuốt, như vậy ngọc khí sẽ khôi phục lại tướng mạo vốn có.

- Bàn tốn rất nhiều thời gian, phải có tính nhẫn nại, không thể vội vàng xao động, đây cũng là một phương pháp tu tâm dưỡng tính, bình thường bàn hai ba năm thì màu "thấm" mới có hơi lộ ra, nếu ngọc khí được cho xuống mồ với thời gian quá lâu, dùng phương pháp bàn bình thường, sợ rằng phải mất chục năm hay vài chục năm mới có thể làm nó trở lại màu sáng như cũ.

- Kể cho mọi người một câu chuyện thế này, trong lịch sử nhà Thanh từng có giai thoại hai cha con hai đời bàn ngọc, cả đời chỉ bàn một mảnh ngọc, khối ngọc này cực kỳ sáng láng, trơn bóng vô cùng, bây giờ đang để trong một viện bảo tàng ở Bắc Kinh, có chuyên gia đã phỏng đoán viên ngọc này phải được chơi trên sáu chục năm.

- Những phương pháp bàn như vậy bây giờ rất ít người sử dụng, vì nếu gặp một kiện cổ ngọc năm màu "thấm" trở lên, như vậy dùng biện pháp này mới tốt, vì ngọc này sẽ là cực kỳ quý.

- Những ngọc khí mà chất liệu hơi kém, nếu bàn vài chục năm thì cũng chỉ bán được vài trăm ngàn mà thôi.

- Giống như công tay đấu giá Hàn Hải trước đó từng bán ra một mảnh ngọc, niên đại là thời chiến quốc, đã được bàn tương đối tốt, màu thấm đều không tồi, giá của nó là hai triệu chín chục ngàn.

- Lão Yêu, viên ngọc của tôi cũng là từ nhà Hán, giá tiền như vậy cũng có phải quá kém rồi không?

Lão Tứ nghe thấy vậy mà ngồi không yên, hắn mở miệng cắt đứt lời Trang Duệ, hắn cũng không thấy tên mập ra giá thấp, chỉ cảm thấy ngọc của mình thời nhà hán mà giá kém như vậy, trong lòng có chút không công bằng.

break
Thái Tử Tỷ Phu Và Cô Em Vợ
Ngôn tình Sắc, Sủng, Cổ Đại
Bà Chủ Trọ Muốn Được Yêu
Ngôn tình Sắc, Đô Thị
Nuôi thú cưng (NP hiện đại H)
Ngôn tình sắc, NP hiện đại H
Trước Sau

Báo lỗi chương

Ngôn tình sắc Đam mỹ sắc