- Đúng, đúng vậy, trong nhà tôi có dầu hoa hồng, đồng chí cảnh sát, nếu không tôi chạy về lấy cho cô dùng nhé?
Dương Vĩ cũng dùng giọng nịnh hót nói, trước nay hắn thường vi phạm giao thông và thật sự là quen mặt cảnh sát, nhưng hôm nay hắn đập một con ruồi trên mặt hổ, nếu nữ cảnh sát này cố ý xử lý, chỉ sợ những người quen của mình sẽ không đứng ra biện hộ, vì dù sao cũng chọc vào người trong ngành.
Miêu Phỉ Phỉ nghe nói như vậy thì khẽ nhích chân phải, chỉ cảm thấy ống quyển đau đớn, nhịn không được phải hô lên một tiếng. Sau đó nàng kéo ống quần lên, phát hiện phần ống quyển chân phải đã sưng phồng lên, chỉ cần dùng ngón tay đụng vào sẽ đau như kim châm, nàng biết rất có khả năng bị rạn xương.
- Đại ca, có thuốc sao không mau lấy ra, nếu không đồng chí cảnh sát sẽ rất đau.
Trang Duệ khẽ nháy mắt với Dương Vĩ, rõ ràng cả hai cần phải ân cần một chút, như vậy lát nữa đối phương sẽ xử lý không quá hung ác.
- Được, tôi đi đây, đồng chí cảnh sát, cô có thể cho tôi mượn chiếc xe máy một lát được chứ?
Dương Vĩ suy nghĩ một chút, lái xe đưa cô cảnh sát này về nhà là không thể, nếu như để mẹ biết được thì sau này đừng hòng lái xe. Hắn đưa mắt nhìn chiếc xe bị hỏng chân chống và khẽ hỏi Miêu Phỉ Phỉ.
- Tất nhiên là không được, đây là xe chuyên dụng của cảnh sát, không thể cho anh sử dụng được.
Miêu Phỉ Phỉ không cần suy nghĩ mà nhanh chóng từ chối, thật ra nàng đang muốn tìm cớ để giả vờ, bây giờ nàng vừa vặn có cớ là bị thương thế này, nàng cũng không tin hai người già trong nhà sẽ trơ mắt nhìn con gái chịu khổ bên ngoài.
- Vậy thì cô chờ một lát, tôi sẽ chạy đi mượn.
Nếu muốn biểu hiện thành ý thì phải có hành động rõ ràng, Dương Vĩ suy nghĩ một chút và quyết định xum xoe chạy đi, nhưng Miêu Phỉ Phỉ lại nghĩ rằng hắn muốn trốn tránh trách nhiệm nên la lớn:
- Anh chạy về cũng không thoát được đâu, tôi đã có giấy phép lái xe của anh, nếu anh dám chạy thì tôi sẽ gán cho anh tội cố ý chạy xe đả thương người.
Trang Duệ nhìn thấy đại ca Dương Vĩ chạy đi với tốc độ của vận động viên điền kinh, hắn lại nhìn sang cô cảnh sát có bộ dạng nhu nhược nhưng kiên nghị, sau đó mở miệng nói:
- Đồng chí cảnh sát, anh ấy không chạy trốn, chỉ là về nhà lấy dầu hoa hồng cho cô. Đúng rồi, tôi có xuất thân trung y thế gia, có kinh nghiệm trị thương, có cần tôi xem giúp không?
- Anh sao? Là thật hay giả vậy?
Miêu Phỉ Phỉ dùng giọng không tin hỏi, nhưng nàng nhìn tướng mạo của Trang Duệ, thầm nghĩ người này có vẻ thành thật, cũng không xảo quyệt như Dương Vĩ vừa rồi. Nếu là Dương Vĩ nói ra như vậy, nàng sẽ cho rằng đối phương muốn chiếm tiện nghi của mình.
- Tất nhiên là thật, thế này đi, đồng chí cảnh sát, tôi sẽ chữa vết thương nơi chân cho cô, như vậy xem như sự việc hôm nay chưa từng phát sinh, nếu không trị hết thì tùy cô xử lý sao cũng được, thế nào?
Trang Duệ chẳng qua chỉ chờ Miêu Phỉ Phỉ nói ra lời vừa rồi mà thôi, nếu đưa xe của hắn về đội cảnh sát giao thông thì thật sự không nỡ, vì bất đắc dĩ mà hắn mới quyết định sử dụng linh khí của mình.
Khi thấy Trang Duệ có biểu hiện tự tin như vậy thì Miêu Phỉ Phỉ cũng có vài phần tin tưởng, nàng muốn lấy cớ chân bị thương để được bố mẹ đưa về lại Bắc Kinh, nhưng bây giờ chân quá đau, nghe nói người này có thể chữa tốt, nàng thật sự không tin. Nhưng có lẽ đối phương sẽ có biện pháp giúp nàng giảm đau.
- Được rồi, nếu anh dám gạt tôi, tôi sẽ đảm bảo sau này anh sẽ không được thấy chiếc xe này.
Miêu Phỉ Phỉ nói như vậy làm cho Tiểu Bạch Sư có chút bất mãn, trong cổ họng phát ra tiếng gầm khẽ, nó trừng mắt nhìn chằm chằm vào Miêu Phỉ Phỉ.
- Đừng quấy rối, chạy đi ra ngoài chơi đi.
Trang Duệ vất vả lắm mới có cơ hội, hắn nào cho Tiểu Bạch Sư phá rối? Vì vậy mà hắn khẽ xoa đầu của nó, để nó chạy đi chơi. Khi hắn nhìn về phía Miêu Phỉ Phỉ thì phát hiện vẻ mặt nàng trắng bệch, không biết có phải vì Tiểu Bạch Sư hù dọa hay không.
- Đồng chí cảnh sát đừng để ý, tính tình của Ngao Tây Tạng là như vậy, nó không thích uy hiếp. Ngài cứ yên tâm, lát nữa nếu không thể làm cho cô có thể tự do đi lại, tôi sẽ giao xe cho cô.
Trang Duệ mở miệng nói một tiếng ngài làm cho Miêu Phỉ Phỉ cảm thấy vô cùng thoải mái, vì nàng không thích ở Trung Hải, vì vậy nghe thấy đối phương nói vài câu Bắc Kinh cũng sinh ra cảm giác thân thiết.
- Anh nuôi chó Ngao đừng để nó cắn người, vì loại chó này rất hung dữ, thường cắn chết người, nếu có gì xảy ra thì anh phải chịu trách nhiệm.
Miêu Phỉ Phỉ trả lại giấy chứng nhận nuôi chó cho Trang Duệ, cũng không tự giác được phải nói vài câu.
Trang Duệ nghe thấy giọng điệu của nữ cảnh sát đã không còn đông cứng như vừa rồi, vì vậy vội vàng nói:
- Đồng chí cảnh sát cứ yên tâm, con chó của tôi rất có nhân tính, chỉ cần không ai chọc vào nó, tuyệt đối sẽ không cắn người. Đúng rồi, cô cảnh sát, cố họ gì, có lẽ cô nhỏ hơn tôi vài tuổi thì phải.
- Tôi họ Miêu, năm nay hai mươi bốn tuổi, anh hỏi để làm gì?
Trang Duệ chỉ lơ đãng hỏi một câu, Miêu Phỉ Phỉ vì không đề phòng nên thuận miệng nói ra, sau đó mới cảm thấy mình lỡ miệng, vì vậy mà lập tức nổi giận, cố gắng bày ra sự uy nghiêm của cảnh sát.
- Chiêu thức của Bách Mộng Dao thật sự là sử dụng rất tốt.
Trang Duệ thầm có chút đắc ý, đoạn đường đến Tây Tạng thì Bách Mộng Dao luôn tìm cách tiếp cận và nói chuyện với Trang Duệ, sau đó lợi dụng lúc Trang Duệ không đề phòng sẽ hỏi vài vấn đề tư nhân, mà mỗi lần như vậy đều tìm được những lời nói thật lòng, ngay cả chuyện còn là xử nam cũng bị nha đầu kia hỏi ra. Sau nhiều lần như vậy thì Trang Duệ thật sự không dám tiếp tục nói chuyện với Bách Mộng Dao, lúc này hắn sử dụng chiêu thức của Bách Mộng Dao cũng có thể lừa gạt được cô cảnh sát họ Miêu này.
- Chuyện hôm nay thật sự xin lỗi, cảnh sát Miêu, tôi thật ra có kỹ thuật lái xe không tốt nhưng anh Dương cũng không phải cố ý, vì vậy mong cô giơ cao đánh khẽ, bỏ quá cho một lần.
Trang Duệ dùng giọng đáng thương và cầu khẩn nói.
- Anh không phải có xuất thân trung y thế gia sao? Anh chữa vết thương nơi chân cho tôi, tôi sẽ coi như chưa từng có gì phát sinh, nếu không tôi sẽ giam xe, giữ giấy phép.
Miêu Phỉ Phỉ có chút tức giận, dù sao mình cũng là một cảnh sát tốt nghiệp đại học an ninh, không ngờ loại bị một tiểu tử đáng giận này moi ra họ và tuổi, vì thế lúc này cố ý làm khó Trang Duệ. Nàng cũng được học qua sơ cứu vết thương, nàng biết chân mình vừa rồi bị xe máy đè lên, rất có thể đã tổn thương đến gân cốt, đã không phải chỉ cần xoa bóp vài cái là khỏi.
- Được, ngài cứ yên tâm, trị không hết tôi sẽ đập vỡ bản hiệu của mình. Đúng rồi, cảnh sát Miêu, cô là người Bắc Kinh phải không, tôi rất thích nghe giọng nói Bắc Kinh, vì rất có hương vị.
- Tôi tự làm lấy...Anh không cần phải nói như vậy, nếu anh không chữa lành chân cho tôi thì thế nào cũng toi công...
Miêu Phỉ Phỉ lần này quyết chí không lui, nhưng nếu nàng để cho một người đàn ông cởi giày và vén quần, dù nàng có tính cách hướng ngoại thì cũng thật sự cảm thấy khó tiêu. Lúc này nàng chặn động tá của Trang Duệ, sau đó cố sức nâng chân phải, cởi giày rồi khẽ vén lên.
Khi Miêu Phỉ Phỉ cởi giày và nhìn xuống cổ chân thì chợt hít vào một hơi, giống như vết thương còn nặng hơn so với tưởng tượng của nàng, vì lúc này cổ chân đã sưng lên như bánh bao, màu sắc phát tím, không làm gì thì chẳng sao, chỉ cần có chút hoạt động thì cực kỳ đau đớn.
Trang Duệ nhìn bàn chân của Miêu Phỉ Phỉ biến thành như vậy cũng không đành lòng, hắn thầm hạ quyết định, sau này kiên quyết không cho đại ca chạy xe, vì như vậy rõ ràng là quá nguy hiểm. Hắn nghĩ như vậy rồi kéo cửa sau xe, tìm kiếm ba lô du lịch của mình, lấy bên trong ra một lọ thuốc mỡ màu đen.
- Cảnh sát Miêu, vết thương của cô nhìn qua có vẻ khá nặng, thật ra cũng không có vấn đề, không ảnh hưởng đến xương cốt, chỉ là bầm tím lên mà thôi. Chỗ này của tôi có thuốc của người Tây Tạng, chỉ cần bôi lên xoa bóp một chút là sẽ không có việc gì, không cần lo lắng.
Trang Duệ tỏ ra tùy ý nói với Miêu Phỉ Phỉ, tất nhiên chỉ là những lời nói cho qua mà thôi, sau này hắn cũng không có liên quan gì đến cô gái cảnh sát này, hơn nữa lọ thuốc này là thứ trị phong thấp, hắn đặc biệt đưa về cho chú Đức, đều là thuốc do người Tạng đặc chế, cũng không có nhãn hiệu gì, không sợ Miêu Phỉ Phỉ nhìn ra vấn đề.
Miêu Phỉ Phỉ thấy Trang Duệ có mang theo thuốc ở bên người thì thật sự cũng có chút tin tưởng hắn có xuất thân thế gia, thử nghĩ xem nếu không phải là thầy thuốc thì ai lại mang theo thuốc mỡ làm gì? Nhưng nàng vẫn mở miệng hỏi:
- Anh đã có thuốc thì sao lúc này còn để anh kia chạy về lấy dầu?
- Nếu tôi không để cho đại ca chạy đi thì sao có thể chữa chân cho cô? Chẳng lẽ nói với đại ca rằng tôi về nhà hai tháng thì biến thành thần y? Có quỷ mới tin.
Trang Duệ thầm nói một câu nhưng ngoài miệng lại nói dối:
- Cảnh sát Miêu, tôi không phải vì quá nôn nóng mà quên đi sao? Mà cũng đáng đời tiểu tử kia, ai bảo lái xe không có mắt, mới chạy ra khỏi nhà vài kilomet thì đã phát sinh vấn đề.
Trang Duệ nói làm cho Miêu Phỉ Phỉ nở nụ cười, người này tướng mạo bình thường nhưng khi mở miệng có ẩn giấu sự khôi hài. Nàng không biết tất cả cũng được hắn luyện ra khi ở cùng Bách Mộng Dao và Tần Huyên Băng, nếu đổi lại là hai tháng trước đó, đảm bảo hắn đối diện với Miêu Phỉ Phỉ sẽ căng thẳng không nói nên lời.
Trang Duệ sợ đại ca mang dầu chạy đến, vì vậy hắn cũng khong nói nhiều, hắn ngồi xổm xuống, mở nắp hộp thuốc, dùng ngón tay út lấy ra một ít, sau đó bôi lên chân phải của Miêu Phỉ Phỉ.
- Đau quá...Anh nhẹ tay một chút...
- Yên tâm đi, anh sẽ rất dịu dàng, đảm bảo em sẽ không đau...
Nếu không nhìn thấy rõ ràng tình huống là thế nào thì ai cũng cho rằng đoạn đối thoại này sẽ là của một đôi gian phu dâm phụ, thực tế thì Trang Duệ đang bôi thuốc mỡ cho Miêu Phỉ Phỉ, đồng thời trong mắt phóng linh khí ra thẩm thấu vào chân của nàng.
- Ơ, thật mát, giống như không đau...
- Tất nhiên, tôi đã nói rồi, bắt đầu có hơi đau, sau đó sẽ thoải mái hẳn ra...
- Các người...Các người đang làm gì vậy?
Một âm thanh yếu ớt vang lên, thì ra Dương Vĩ đầu đầy mồ hôi đang không kịp thở nhìn Trang Duệ và Miêu Phỉ Phỉ.