Hoàng Kim Đồng

Chương 124: Trộm gà không được còn mất nắm gạo (5)

Trước Sau

break
Trang Duệ sợ chính mình vừa rồi có bỏ sót món nào đó, hắn lại dùng linh khí nhìn qua từng kiện đồ sứ trên bàn, kết quả cũng giống như vừa rồi, hơn hai mươi sản phẩm gốm sứ căn bản không có bấ kỳ thứ nào chứa linh khí.

Dựa theo lời của Tiền Diêu Tư, bên trong chắc chắn phải có một món là thật, nhưng cặp mắt của Trang Duệ trước nay chưa từng nhìn lầm.

"Chẳng lẽ có đồ cổ không có linh khí?"

Vo tình Trang Duệ cũng không dám khẳng định, vì lúc này hắn không dám chắc chắn nói về một thứ không thể tồn tại.

Ý nghĩ như vậy làm cho Trang Duệ rất uể oải, nếu hắn không còn thủ đoạn kiểm tra đồ cổ, như vậy hắn cũng không khác gì những người vừa vào nghề, hoàn toàn không có gì khác nhau. Hắn đưa mắt nhìn những sản phẩm đồ gốm trên bàn mà căn bản cảm thấy bó tay, vì nó có liên quan đến chuỗi hạt thiên châu nên hắn không dám tùy tiện làm việc, tùy tiện chỉ ra vật phẩm nào đó.

Tiền Diêu Tư và ông lão họ Cổ nhìn như có vẻ là uống trà tám chuyện nhưng thật ra đều chú ý đến Trang Duệ, lúc này thấy hắn đã giám định xong, Tiền Diêu Tư không khỏi mở miệng:

- Cậu Trang, thế nào? Tôi vừa rồi đều nói cho cậu biết cái tô Thanh Hoa thời Khang Hi kia là thật, cậu không tin, vì những sản phẩm dân chúng thời nhà Thanh chế tác ra có ghi niên hiệu cũng không phải không có, chẳng qua chỉ tương đối ít mà thôi.

- Chẳng lẽ những món đồ sứ được nhân dân làm ra sẽ không mang linh khí? Vì những thứ mình có được đều là của danh nhân làm ra, thậm chí bức tượng gỗ tử đàn mau được ở Hợp Phì cũng là do nghệ nhân làm ra, những thứ kia đều có linh khí.

Trang Duệ nghe được lời của Tiền Diêu Tư thì trong đầu chợt bùng lên ý nghĩ như vậy, giống như đó là một cách giải thích hợp lý, vì trong số các sản phẩm ở đây không có bất kỳ món nào có linh khí.

- Mộc Đầu, coi như thôi đi, ta sẽ không bán thiên châu cho ông ấy, nếu ông ấy cưỡng ép thì chúng ta đi, đừng ở đây làm gì cho mệt...

Khi thấy Trang Duệ nghiêng đầu suy nghĩ, lại đứng trầm tư khá lâu thì Lưu Xuyên lên tiếng, sự việc này vốn đã là không công bình, cũng không biết Trang Duệ đầu gỗ này vì sao lại đồng ý.

Trang Duệ khoát tay áo để cho Lưu Xuyên không nên mở miệng quấy rầy mình, hắn mơ hồ cảm thấy mình bị rơi vào một vòng xoáy, giống như ông lão béo tốt kia nhốt mình vào lồng, nhưng hắn thật sự không thể nói rõ ràng là vấn đề nằm ở chỗ nào. Vì vậy hắn mới suy xét lại đoạn đối thoại giữa hai bên vào lúc vừa rồi, mong tìm ra chút manh mối.

- Gấu, gấu...

Có lẽ vừa rồi ăn cá nhiều nên hơi khát, cũng có thể là thấy Trang Duệ không chú ý đến mình, vì vậy mà có có chút nhàm chán, Tiểu Bạch Sư sủa vài tiếng với hai ông lão đang uống trà. Tần Huyên Băng ngồi bên cạnh nói nó cũng không nghe, vẫn sủa không ngừng, điều này làm cho Trang Duệ đang suy nghĩ chợt kinh động.

- Bạch Sư, đến đây...

- Này, này, cậu Trang, đây là tô lớn thời Khang Hi có giá vài trăm ngàn, không phải chén cho chó uống nước, nếu cậu đánh vỡ thì phải bồi thường đấy.

Trang Duệ gọi Tiểu Bạch Sư đến, sau đó tiện tay lấy chiếc tô trên bàn xuống, lại lấy từ sau ba lô ra một chai nước đổ vào, mà hành động này của hắn làm cho Tiền Diêu Tư rất bất mãn, vì vậy mới cao giọng hô lên.

- Thôi đi ông chủ Tiền, nếu cái này là Thanh Hoa thời Khang Hi, như vậy chuỗi thiên châu của tôi đã được Phật Tổ Như Lai sử dụng. Nếu không thì chúng ta đổi lại phương thức đánh cuộc, nếu cái tô Thanh Hoa thời Khang Hi này là chính phẩm, tôi sẽ bán chuỗi hạt thiên châu cho ông, nếu là hàng giả, vậy chúng ta xóa bỏ đánh cuộc trước đó, ngài thấy thế nào?

Trang Duệ cũng cảm thấy mình không thể bị lão già dối trá kia nắm mũi, vì vậy mới nói như thế.

Quả nhiên Tiền Diêu Tư nghe được lời của Trang Duệ thì cười hì hì nói:

- Cậu Trang rõ ràng có ánh mắt rất tốt, đánh cuộc lần này cũng không bỏ, vì cái tô Thanh Hoa kia là giả. Hì hì, nhưng cậu Tiểu Trang, món đồ cổ trong quán của tôi cũng chưa được cậu tìm ra.

- Thứ đồ cổ trong cửa hàng của tôi, thứ đồ cổ trong tiệm của tôi...

Trang Duệ nhìn bội dạng đắc ý của Tiền Diêu Tư, trong lòng không khỏi liên tục vang lên lời nói của đối phương, lời này không ngờ lại làm cho lòng hắn sáng lên như đèn, tất cả đều được chiếu sáng.

Trang Duệ lúc này cũng hiểu, thì ra ông lão béo tốt kia từ đầu sai nhân viên lấy vật phẩm xuống thì muốn gạt mình, thì ra từ lúc đầu đã nói là vật phẩm đó ở trong cửa hàng, cũng chưa chắc ở trong đống đồ sứ kia.

Ông lão mập đã rất thành công, Trang Duệ thật sự bị làm cho bối rối, vừa rồi Trang Duệ cảm thấy không đúng, cũng không biết vấn đề nằm ở chỗ nào, bây giờ sau khi nghe rõ lời của đối phương thì chợt hiểu ra. Hắn đưa mắt nhìn khắp chung quanh, trong cửa hàng tuy không còn nhiều vật phẩm bằng gốm được bày ra nhưng cũng có ít nhất năm ba vật.

Trang Duệ suy nghĩ thật cẩn thận về điều này, vì vậy mà tự tin mất đi trước đó cũng đã quay về trên người, hắn cười ha hả nói:

- Ông chủ Tiền, ngài cho người lấy xuống những vật phẩm này, tất cả đều là giả, vừa rồi ngài đã mở rộng phạm vi ra cả cửa hàng, làm phiền ông đem tất cả những sản phẩm gốm sứ có trong cửa hàng ra đây.

- Hì hì, cậu Trang, trong cửa hàng chỉ còn vài món đồ gốm, nhìn qua đã thấy, cậu cứ đi mà xem xét, tôi sẽ ngồi ôn chuyện với anh Cổ...

Tiền Diêu Tư lúc này nở nụ cười có chút gượng ép, lão thật sự không ngờ Trang Duệ có thể tìm ra vấn đề. Những vật phẩm gốm sứ đặt trên bàn không có thứ nào là thật, chính lão biết tất cả là giả nhưng Trang Duệ cũng có thể nhìn ra như vậy, điều này thật sự là bất ngờ.

Tiền Diêu Tư nói chuyện với Trang Duệ mà ánh mắt không khỏi nhìn lướt qua cửa hàng, tuy lão đã nhanh chóng thu mắt về nhưng vẫn bị Trang Duệ phát hiện ra.

Trang Duệ nhìn theo ánh mắt của Tiền Diêu Tư, hắn thấy ở bên phía tay phải cửa hàng có một giá gỗ cao chừng ba mươi centimet, bên đó có đặt một chiếc bình sứ Thanh Hoa cao chừng nửa thước, vì thể tích tương đối lớn nên vừa rồi không được nhân viên di chuyển ra.

- Cáo già, đặt vật phẩm như vậy ở ngoài cửa, cũng không sợ người ta lui tới không cẩn thận làm cho vỡ nát, rõ ràng chính là vật đáng xem.

Trang Duệ thầm vui mừng, ông lão kia quả nhiên quá xảo quyệt, một vật phẩm lớn như vậy nhưng mình lại không phát hiện ra, chắc chắn đang lợi dụng tâm lý dưới ánh đèn không thấy điểm tối.

- Tiểu tử kia, dù là cậu có gian xảo thế nào cũng đừng hòng theo kịp ông lão tôi đây...

Tiền Diêu Tư thấy Trang Duệ bị di chuyển lực chú ý vì bình hoa Thanh Hoa ngoài cổng thì khóe miệng lội ra nụ cười khó thể phát giác, lão cảm thấy đắc ý, vì vậy quay mặt đi cùng uống trà với ông lão họ Cổ, nhưng ánh mắt đắc ý là không có.

Bình gốm Thanh Hoa kia cao năm mươi centimet, bụng tròn, cổ thẳng, tạo hình trang trọng, bên trên vẽ hình hoa cỏ, thân bình khắc hình rồng, cấu trúc khéo léo, chế tác hợp quy tắc, hơn nữa màu sắc thuần khiết, chỉ cần là người trong nghề nhìn qua cũng chỉ sợ sẽ rằng nó là vật cổ.

Trang Duệ đi vài vòng quanh chiếc bình Thanh Hoa, với chút kiến thức của hắn về gốm Thanh Hoa thì không nhìn ra chút sơ hở nào, nhưng hắn cũng không có chút tự tin với trình độ thưởng thức bằng mắt thường của mình, vì thế cuối cùng cũng phải dùng linh khí để xem xét.

- Con bà nó, ông lão kia quá cáo già, vẫn là cố ý thu hút mình.

Linh khí vừa phóng ra thì thật giả đã được phân định, bên trong bình gốm Thanh Hoa kia rỗng tuếch, không có chút linh khí nào. Trang Duệ nhìn qua mà thật sự cảm thấy hối tiếc, chính mình vẫn kém kinh nghiệm, đều nói người già sống thành tinh, lời này là thật không phải giả, vì ông lão kia chỉ cần dùng một ánh mắt cũng đã thiếu chút nữa làm mình phát sinh sai lầm. Nếu hắn không có linh khí, chỉ sợ đã bị Tiền Diêu Tư kia lừa gạt từ thuở nào rồi.

Tiền Diêu Tư cũng có chút mất kiên nhẫn, lão không ngờ những món đồ sứ giả cổ cực tốt trong cửa hàng đều bị Trang Duệ khám phá ra, vì vậy mà không dám tiếp tục khinh thường. Lúc này lão tự tay rót trà cho ông lão họ Cổ và nhóm Tần Huyên Băng, sau khi châm đầy trà thì đặt ấm trà từ sa xuống khay, vị trí này ấm trà bị lão che lại, căn bản là khó thấy.

Lúc này Trang Duệ thật sự có chút xao động, hắn dứt khoát đi một vòng quanh cửa hàng, trực tiếp dùng linh khí xem xét tất cả một lượt, nhưng hắn không thấy bất cứ thứ gì có linh khí, hắn cũng không khỏi có chút nghi ngờ, chẳng lẽ ông lão béo kia lừa dối mình?

- Ông chủ Tiền, ông thật sự cho rằng trong cửa hàng có một món cổ vật là đồ gốm sao?

Trang Duệ cũng có chút mệt mỏi, những thứ có liên quan đến gốm sứ trong cửa hàng đều đã bị hắn nhìn qua, vì hắn dứt khoát đi đến ngồi xuống bên cạnh Tiền Diêu Tư, nâng ly trà trước mặt Lưu Xuyên lên làm một hớp rồi nói.

- Tất nhiên, ông lão tôi lừa cậu sao? Thế nào? Tìm không ra thì nên nhận thua.

Khi thấy Trang Duệ dùng hai ngón tay cầm ly trà tử sa thì ánh mắt của Tiền Diêu Tư có chút bối rối.

break
Bà Chủ Trọ Muốn Được Yêu
Ngôn tình Sắc, Đô Thị
Chị Gái Lầu Trên
Ngôn tình Sắc, Sủng, Tổng Tài
Thiếu Phụ Khuê Phòng Và Thiếu Gia Hắc Đạo
Ngôn tình Sắc, Đô Thị, 1x1
Trước Sau

Báo lỗi chương

Ngôn tình sắc Đam mỹ sắc