Hoàng Kim Đồng

Chương 1099: Mở nắp quan tài.(1)

Trước Sau

break
- Nói nhảm, người khác không phải công tác à? Còn chuyên môn đến hầu hạ ngài hay sao?

Vĩ ca tức giận đến mức hận không thể cho lão Tứ một cái tát, lúc trước mang thằng này từ khách sạn trong Macao trở về, một mực có bộ dáng này, cho ăn thì ăn, cho uống thì uống, khuôn mặt cứ như cha mẹ chết, một chút tươi cười cũng không thấy.

Hôm qua lão Nhị đến trang viên nhìn hắn, gương mặt của bạn thân cũng không có phản ứng gì, đem đầu cúi vào đũng quần, thẳng đến khi lão Nhị đi, cũng không nói được một câu, Vĩ ca hoài nghi tiểu tử này có phải bị người ta đánh ngốc rồi hay không?

- Vĩ ca, ta xong rồi, hiện tại trong nhà còn chưa biết chuyện này, nếu như biết rõ, ta...

Trên mặt lão Tứ run rẩy, hắn không biết cảm tưởng khi cha mẹ, gia gia, nãi nãi khi biết chuyện này, sẽ có phản ứng gì? Mà những thúc thúc bá bá nhất định sẽ ngờ vực mình.

- Đợi một chút, ngươi... Ngươi nói cái gì? Lão Tứ, người trong nhà ngươi còn chưa biết chuyện này?

Vĩ ca không đợi lão Tứ nói hết, đã chen ngang, vẻ mặt không thể tưởng tượng nổi, đánh bạc hơn hai ức, nhưng không có người nào biết rõ, công ty của mẹ hắn làm gì?

- Là không biết, ta động tới tiền dự trữ của gia tộc, số tiền kia tồn tại trong ngân hàng Thụy Sĩ, không có chuyện khẩn cấp, sẽ không vận dụng tới số tiền này, nhưng mà...

Lão Tứ đã không dám nghĩ tới, hắn cũng không biết lúc ấy trong đầu của mình nghĩ cái gì, chỉ suy nghĩ có đánh bạc, hiện tại ngẫm lại, người gọi minh là Huy ca, cho mình ký nợ cũng là hắn!

Hắn vung tiền như rác, rất đúng khẩu vị của lão Tứ, cho nên thời điểm hắn mời lão Tứ đi Macao chơi, lão Tứ rất sung sướng đáp ứng.

Lần đầu tiên đi Macao, Huy ca cầm thẻ đánh bạc mười vạn cho lão Tứ, lão Tứ dùng mười vạn này đánh thắng ba trăm vạn, chuyện này làm cho lão Tứ sinh ra cảm giác không chân thật, giống như thẻ đánh bạc không phải là tiền, có thể tùy ý đặt tới.

Phàm là dân cờ bạc đều có tâm lý như vậy, tiền đã đổi thành thẻ đánh bạc, giống như không phải là tiền, cho ngươi cầm, bốn vạn tiền mặt ném vào mặt bàn, khả năng rất nhiều người sẽ thu tay lại.

Nhưng nếu là thẻ đánh bạc một trăm vạn, nhưng rất dễ dàng đột phá phòng tuyến tâm lý, trong khoảng thời gian này lão Tứ không biết mình đã ném bao nhiêu tiền vào chiếu bạc.

- Ngươi cũng đừng khóc tang nữa, quay đầu chờ lão yêu trở lại, chúng ta sẽ hỏi hắn, lão Tứ, ngươi đã thiếu nợ lão yêu quá nhiều đấy.

Vĩ ca nhìn lão Tứ, lắc đầu, nếu không phải lão Tứ tìm chết, chính mình đang ở nhà cùng vợ con, mà không phải ở đây nhìn vẻ mặt đau khổ của lão Tứ.

- Lão Tứ cúi thấp đầu, ồm ồm nói ra:

- Ta còn không dậy nổi, nếu đợi lão yêu trở về, ta lại mượn hắn, bốn vạn...

- Còn muốn đi gỡ vốn? Mẹ kiếp, ca ca ta giận rồi đấy!

Vĩ ca nghe xong lời nói của lão Tứ, lập tức đứng dậy, đều nói nam nhân Trung Hải có tâm tính tốt, đó là chưa gặp chuyện, nhìn thấy loại mặt hàng như lão Tứ, Vĩ ca đã có xúc động đánh người.

- Không phải, ta muốn tìm cho ra người lừa bịp ta, bằng không ta chết cũng không cam tâm!

Trong ánh mắt như tro tàn của lão Tứ lóe lên hung quang, giống như muốn ngay lập tức giết người, giờ phút này lão Tứ đã rơi vào tình cảnh sơn cùng thủy tận, thầm nghĩ lôi kéo theo tên Huy ca kia đồng quy vu tận.

- Ai, ta nói lão Tứ, ngươi cũng đừng rối rắm, có chuyện gì chúng ta cùng thương lượng, ngàn vạn lần không nên đi làm chuyện ngốc nghếch a.

Vĩ ca bị bộ dáng hung ác của lão Tứ dọa kêu to một tiếng, thời điểm đến trườn hắn biết, lão Tứ này mặc dù rất nghĩa khí với huynh đệ, nhưng tính tình âm tàn, tuyệt đối là nói được làm được.

Ăn thiệt thòi lớn như vậy, đừng nói là lão Tứ, cho dù Vĩ ca hắn ngẫm lại, đều hận không thể đi cắn chết tên đã âm mình một cái, cho hắn thanh đao, tuyệt đối sẽ nhanh chóng đâm chết.

- Vĩ ca, lần này cám ơn ngươi, chuyện này ta biết rõ nên làm cái gì, đời này ta không hối hận khi quen biết huynh đệ các ngươi, ta đã mang phiền toái tới cho các ngươi đủ nhiều rồi. Vĩ ca, nếu ngươi muốn giúp ta, cầm một trăm vạn cho huynh đệ, chuyện sau đó, ta sẽ tự mình giải quyết.

Trong mắt lão Tứ hiện ra nước mắt, liền vội vàng cúi đầu, không để cho Vĩ ca nhìn thấy.

Đầu năm nay mọi người đều chỉ biết tiền, lão đại có thể vạn dặm xa xôi đi đón mình, lão yêu có thể xuất ra hơn ức để bảo vệ mình, trong lòng Tất Vân Đào có ngọt bùi cay đắng, đủ loại hương vị xông vào đầu.

- Nói nhảm, ta lấy tiền chùi đít cũng không cho ngươi, những chuyện này làm tốt lắm sao?

Dương Vĩ lập tức mở to mắt, tiểu tử này tâm tư thuê kẻ giết người không có bỏ, xem ra mình phải trông chừng hắn cẩn thận, bằng không thì với tính tình của lão Tứ, nói không chừng sẽ đi Quảng Đông thuê kẻ giết người, lại nói hiện tại người nhà của hắn không biết chuyện tham ô tài chính, một trăm vạn chẳng làm được cái gì cả.

Lão Tứ nghe Dương Vĩ lời nói thế, nhưng lại cúi đầu xuống, nhưng mà trong mắt y nguyên lóe hung quang, tuy hắn vẫn tự trách mình, nhưng hắn càng hận tên Huy ca lừa gạt mình, hận thấu xương.

- Lão Tứ, chuyện này đợi lão yêu về tới, tiểu tử ngươi đừng có làm gì, không có tiền chúng ta có thể bắt đầu lại từ đầu, ca ca ta tiền không nhiều lắm, hai ba ngàn vạn vẫn có thể lấy ra.

Dương Vĩ lại khích lệ lão Tứ vài câu, nhưng hắn đã biết rõ huynh đệ này của mình đã hết hy vọng rồi, lập tức lấy điện thoại di động ra, điện thoại cho Trang Duệ.

Muốn nói Vĩ ca đối với Trang Duệ cũng có chút oán hận, hắn bảo mang lão Tứ tới đây mà lại mặc kệ không hỏi tới, hai ngày này ngay cả điện thoại cũng tắt máy, giống như mất tích.

Không biết từ lúc nào, năm đó năm huynh đệ, đã từ từ sinh ra chuyển biến, khi đó mấy huynh đệ bảo hộ Trang Duệ, lúc này mờ mờ ảo ảo biến thành Trang Duệ bảo hộ huynh đệ.

Đúng là thực lực kinh tế quyết định địa vị gia đình, thực lực kinh tế quyết định địa vị xã hội, tuy tình cảm năm huynh đệ vẫn tốt, Trang Duệ cũng không có xem thường người khác, nhưng biến hóa vẫn phát sinh từ từ.

Không nói Vĩ ca, cho dù lão Nhị ở Bắc Kinh, lão Tam ở Thiểm Tây, có chút chuyện gì cũng điện thoại cho Trang Duệ hỏi ý kiện, ngược lại liên hệ giữa lão Tứ và Trang Duệ có chút ít.

- Móa, không phải đi đào mộ thôi sao, ngay cả điện thoại cũng không bắt.

Không cần hỏi, điện thoại vẫn không gọi được, Vĩ ca tức giận đến mức thiếu chút nữa quăng điện thoại đi, nhìn thấy cái cằm của lão Tứ cúi xuống tận ngực, Vĩ ca cảm thán, xem ra hắn còn phải làm bảo mẫu vài ngày nữa rồi.

...

Trang Duệ cố ý không mở điện thoại, hắn muốn cho lão Tứ hảo hảo yên tĩnh một chút, ngẫm lại chuyện hoang đường mình đã làm, làm vì huynh đệ, khả năng giúp đở một lần, nhưng không có khả năng giúp đỡ cả đời.

Tục ngữ nói cứu cấp không cứu nghèo, nếu như lão Tứ vẫn không biết hối cải, thì Trang Duệ chỉ có thể không nhận huynh đệ này.

break
Thái Tử Tỷ Phu Và Cô Em Vợ
Ngôn tình Sắc, Sủng, Cổ Đại
Cậu Thật Hư Hỏng
Ngôn tình Sắc, Sủng, Hào Môn
Hệ Thống Xuyên Không Dục Nữ
Ngôn tình Sắc, Xuyên Không, Cổ Đại
Trước Sau

Báo lỗi chương

Ngôn tình sắc Đam mỹ sắc