Phương Di nhìn thấy cảm thấy khó hiểu, Trang Duệ vẫn đứng bất động ở cửa, không khỏi có chút kỳ quái.
Trang Duệ sở dĩ một mực ngăn ở cửa ra vào chính là sợ mọi người nhìn thấy Kim Cương, nhìn thấy mẹ vợ mở miệng nói chuyện, vội vàng nói:
- Cái này... Ta còn mang một đồng bạn trở lại, là đại Tinh Tinh, mọi người không cần phải sợ, Bạch Sư, không nên như vậy, là bằng hữu, không phải địch nhân.
Nhìn thấy Bạch Sư nhe răng nhếch miệng, Trang Duệ vội vàng răn dạy một câu, sau đó thân thể đi vào trong ga ra.
- A?
Người trong nhà đi sau lưng hắn nhìn thấy trước mặt Trang Duệ là một đại gia hỏa to lớn, lập tức con mắt mở to như muốn rớt ra ngoài, không không biết là ai đã kêu lên.
- Ồ. . . Ồ ồ...
Kim Cương tính tình rất hoạt bát, từ trước tới giờ đã quen thuộc với con người, sau khi đi ra khỏi hoang đảo đã được Trang Duệ dạy bảo rất nhiều, trước tiên ôm quyền lại chào hỏi mọi người, sau đó lại theo thói quen uốn éo đôi tay khoe cơ bắp, cánh tay khẽ cong, đầu cơ thanh tú hiện ra.
Khá tốt, Kim Cương bị Trang Duệ cảnh cáo lần trước, không dám tiến lên ôm người trong sân, bằng không biểu hiện của nó có đáng yêu hơn nữa, cũng có thể dọa cho người ta hồn phi phách tán.
Khoan hãy nói, Kim Cương làm động tác buồn cười này, thoáng cái tiêu trừ sợ hãi trong lòng mọi người, nhưng không ai dám tới gần Kim Cương, chỉ có Bạch Sư ngẩng cao đầu, đi đến bên người Kim Cương, dùng cái mũi ngửi ngửi lên người nó.
- Cậu, nó có cắn người không?
Một âm thanh non nớt vang lên, Tiểu Niếp Niếp cắn ngón tay nhìn Kim Cương, muốn tiến lên nhưng không dám, bộ dáng rất đáng yêu.
- Không cắn người, Kim Cương là hảo hài tử, đúng hay không, Kim Cương?
Trang Duệ quay đầu lại sờ sờ cổ Kim Cương, thằng này khổ người quá lớn, muốn sờ đầu có chút khó khăn.
Trang Duệ đi đến bên người Niếp Niếp, ôm nàng lên, sau đó đặt lên vai của Kim Cương, tiểu gia hỏa tuy bị dọa sắc mặt trắng bệch, nhưng cũng không khóc lên, được Kim Cương cõng đi mấy vòng, rõ ràng đã la to cùng chơi với Kim Cương.
- Niếp Niếp, xuống đi, ngươi là nha đầu chết tiệt, lá gan tại sao lớn như vậy?
Trang Mẫn quan tâm con gái, nàng không dám đi kéo Kim Cương, đành kéo Trang Duệ, hỏi:
- Tiểu Duệ, như vậy được không?
- Không có việc gì, chị à, Kim Cương sẽ không đả thương người, để cho Niếp Niếp cùng chơi với nó đi...
Trang Duệ cười an ủi lão tỷ một câu, hắn biết rõ Kim Cương tuy tính tình có chút táo bạo, nhưng làm việc phi thường cẩn thận, đối với lời mình nói chưa từng vi phạm qua.
- Lão đệ, ngươi ngưu bức a, bạn thân chơi chó Ngao Tây Tạng, ngươi chơi diều hâu, hiện tại ngươi còn mang cả đại Tinh Tinh về a.
Lưu Giang hung hăng đấm một quyền nhẹ vào ngực Trang Duệ, sau đó cùng Trang Duệ ôm nhau một cái.
- Được rồi, đúng, ngươi tiểu tử kia tại sao lâu như vậy chứ? Chỉ cần không phải dạng không đứng đắn, cũng nên kết thúc hôn nhân tuổi thơ chứ?
- Ngươi... Ngươi phải là hài tử mới được nha, phi, Trang Duệ, ngươi nói xin lỗi ta, ai là hài tử không đứng đắn chứ?
Trang Duệ cũng đấm một quyền nhẹ vào ngực Lưu Giang, kinh nghiệm cửu tử nhất sinh trên biển, nhìn thấy hảo huynh đệ, hắn cũng có chút kích động, nói chuyện có chút lộn xộn, hoàn toàn không có nhìn thấy Lôi Tinh Tinh đang nhìn mình lom lom.
- Ách... Cái kia, xin lỗi, Lôi đại tiểu thư, ta nói lỡ...
Trang Duệ liên tục thở dài, làm cho người trong sân cười to, làm cho Kim Cương cũng cười ngây ngô theo, mà bạn thân này một tay vịn vai Niếp Niếp, cánh tay còn lại không ngừng gồng lên.
Tuy rất muốn đi nhìn hài tử của mình, nhưng Trang Duệ vẫn muốn dẫn Kim Cương đi dạo một vòng trong nhà, nhiều lần bàn giao nhắn nhủ Kim Cương, tuyệt đối không thể ra khỏi viện này.
Kim Cương rất hiểu chuyện gật gật đầu, ngồi trong sân chơi cùng Niếp Niếp và Nha Nha, hiển nhiên nó đối với hài tử trong xe nôi của Âu Dương Quân cảm thấy hứng thú, nhưng đại minh tinh liều mạng che chở, Kim Cương cũng không có cơ hội ôm.
Bành Phi cũng đi vào trong sân, nhìn thấy bộ dáng gầy gò, làm cho tất cả mọi người cảm thấy khổ sở, Trương Thiến khóc lớn, căn nhà yên lặng đã lâu, bởi vì Trang Duệ trở về, mà trở nên náo nhiệt.
- Đây là con chúng ta?
Trang Duệ vào trong phòng, chỉ còn lại có Tần Huyên Băng và hắn, nhìn thấy hai tiểu gia hỏa đang nằm duỗi tay chân trên giường, Trang Duệ nói chuyện run rẩy, một cảm giác huyết mạch tương liên trong lòng của hắn dâng lên.
- Nói nhảm, không phải của chúng ta, là của người khác sao?
Tần Huyên Băng lúc này tức giận liếc chồng mình, nàng cảm giác hôm nay hào khí có chút không đúng, hình như đã xảy ra chuyện gì đó mà mình không được biết đến.