Bạch Nguyệt Diệu tức giận rời khỏi đình nghỉ mát, hắn nghĩ thế nào cũng nghĩ không thông, tại sao Lam Điệp Nhi không hận tên nam tử không chịu trách nhiệm đó, ngược lại còn bảo vệ hắn ta chứ?
Lúc Lam Điệp Nhi không biết chuyện mình còn trinh tiết, Bạch Nguyệt Diệu đề cập tới việc muốn lập Lam Điệp Nhi làm phi, Lam Điệp Nhi từ chối! Mà bây giờ người đàn ông này sau khi lấy đi trinh tiết của nàng lại bỏ rơi nàng, Lam Điệp Nhi còn không trách hắn ta?
Hắn đang suy nghĩ, hắn rốt cuộc có chỗ nào không bằng nam tử vô trách nhiệm đó? Rốt cuộc có chỗ nào không bằng hắn ta?
Bạch Nguyệt Diệu chính thức tuyên chiến với Bạch Nhật Uyên về nguyên nhân Lam Điệp Nhi đã đoán đúng mấy phần, nhưng Bạch Nguyệt Diệu đem Lam Điệp Nhi giữ ở bên người không phải chỉ vì coi trọng Lam Điệp Nhi, mà nhiều hơn là hy vọng Lam Điệp Nhi sớm chiều ở cạnh bên mình, tương đối có thể sẽ có chút yêu mình.
Hiện giờ Bạch Nguyệt Diệu chỉ hy vọng, Lam Điệp Nhi đừng nghĩ Hắc Mạc Dực là Huyễn Ngâm Phong thì tốt rồi...
Hôm nay Lam Điệp Nhi đã biết Bạch Nguyệt Diệu chưa từng làm thương tổn mình, nên thần phục Bạch Nguyệt Diệu, Lam Điệp Nhi khẳng định làm được, vì Lam Điệp Nhi ở hiện đại đã trải qua cuộc sống tràn đầy sự vô tình, ở cổ đại này, giống như từ trong cuộc sống, chỉ cần người bên cạnh hơi thật lòng với nàng một chút thôi, nàng sẽ vô cùng thỏa mãn! Vì nàng khát vọng chân tình.
Nàng khát vọng yêu sao? Cũng khát vọng! Nhưng nàng hiểu, đối mặt với tình yêu nàng giống như ngu ngốc, dù sao nàng cũng chưa bao giờ yêu, hơn nữa Lam Điệp Nhi nếu yêu một người sẽ rất khó buông tay, huống chi lần đầu quý giá nhất đã cho người kia đấy thôi?
Ta mới vừa tính đứng dậy rời khỏi đình, thì từ xa trông thấy một...
Oa! Tiên nữ??
Cô bé kia về dáng ngoài đơn giản có thể dùng << Khổng Tước Đông Nam bay >> như thơ Lưu Vân Chi ca ngợi, tóc đen nhánh, như nước chảy mây trôi phiêu sái ở bên hông, gương mặt trắng nõn, lông mày lá liễu, tròng mắt như nước trong veo, sống mũi kiên định, đôi môi đỏ thắm.
Ta dừng chân quan sát nàng ta thật lâu, nàng ta dường như đã nhận ra ánh mắt của ta cùng ta bốn mắt nhìn nhau, ngay sau đó ngượng ngùng dùng cây quạt che lại nửa bên mặt, vội xoay người rời đi.
Ngất, ta chỉ là một nữ tử, thấy dung nhan nàng ta mà đã ngốc trệ, nếu người nhìn là nam tử chẳng nhẽ chảy nước miếng? Nàng ta là công chúa? hay là cung nữ? Nhưng nhìn màu sắc quần áo của nàng ta...
Màu đỏ?
Không thể nào, sẽ không phải là? Đúng rồi! Hôm nay ta phải tới Hàn Lâm viện để gặp mặt trưởng nữ của Hồng gia, Nhị hoàng phi tương lai, ta tăng nhanh cước bộ của mình đi về phía trước, trong lòng cũng tự đoán, chẳng lẽ nữ tử kia chính là thê tử tương lai của Bạch Nguyệt Diệu?
Không biết đối với Bạch Nguyệt Diệu là phúc hay họa nữa, nữ tử kia dáng dấp như tiên nữ xinh đẹp như vậy, nhưng nếu Bạch Nguyệt Diệu trầm mê trong nhan sắc sẽ làm hỏng đại sự của hắn!
Bước vào bên trong Hàn Lâm viện, quả nhiên một lần nữa ta gặp nữ tử xuất hiện ở ngoài đình nghỉ mát, xem ra nàng ấy chính là vợ tương lai của Bạch Nguyệt Diệu rồi.
“Lam hàn lâm, ngài tới vừa đúng lúc, Nhị hoàng phi tương lai đang chờ ngài kiểm tra đó.”
Một vị tiền bối của Hàn Lâm viện nói xong, nữ tử kia khẽ mỉm cười, thi lễ với ta: “Tiểu nữ tử, Hồng Uyển Nghi tham kiến Lam hàn lâm.” Hồng Uyển Nghi? Vừa nghe qua đã biết là nữ tử hiền dịu, ngay cả giọng nói cũng nhỏ nhắn mềm mại nghe động lòng người, nàng ấy cười lên dáng vẻ cũng là vô cùng đơn thuần.
Nếu nàng ấy không phải con gái của Hồng Thái Phó thì quá tốt rồi, tuy nói thế, nhưng biết đâu chừng nàng ấy sẽ không nghe theo lời phụ thân định đoạt thì sao?
Không suy nghĩ nhiều nữa, ta cần bắt đầu kiểm tra Hồng Uyển Nghi rồi, nàng ấy cầm kỳ thi họa mọi thứ đều toàn năng, hơn nữa còn tài hoa hơn người, dù là thêu sống hay thêu châm, bất kể thư pháp hay làm thơ, không có gì nàng ấy không làm được.
“Lam hàn lâm những môn khác Hồng tiểu thư cũng đã qua rồi, về phần phương diện khác do ngài quyết định.”
Ta muốn làm khó Hồng Uyển Nghi, nhưng nhìn dáng vẻ đơn thuần của nàng ấy, ta đã không thể xuống tay, hơn nữa người ta quả thật có tài. Bạch Nguyệt Diệu không phải là ta không giúp ngươi, ta thật sự đã cùng đường mạc lộ rồi, xem ra Bạch Nguyệt Diệu nhất định phải thành thân thôi!
“Thông qua!”
“Ngày đại hôn?”
“Sau khi Nhị hoàng tử giải quyết xong nạn lụt ở huyện Bạch Văn, thần quan sẽ an bài thời gian cử hành hôn lễ!” Ta nói xong thì Hồng Uyển Nghi ngượng ngùng rời đi.
Ta vẫn ở lại Hàn Lâm viện xử lý những chuyện khác, suy nghĩ một chút chuyện ngày mốt Bạch Nguyệt Diệu sẽ phải xử lý nạn lụt rồi, hắn đi, nên ta cũng không cần phải lo lắng cho dân chúng, nhưng hắn tính làm thế nào để ngăn chặn lũ lụt đây? Nhiệm vụ lần này phải làm sao cho hoàng đế thật vui mừng, mới có thể nâng cao vị trí của Bạch Nguyệt Diệu được, không biết Bạch Nguyệt Diệu sẽ xử lý như thế nào.
Xem sắc trời cũng đã khuya lắm rồi, ta đứng dậy rời Hàn Lâm viện, tính trở về phủ đệ của ta nghỉ ngơi, nhưng, vừa mới đi tới cửa phủ đã phát hiện bên trong có đèn dầu sáng, không phải trộm chứ?
Hay Hắc Mạc Dực đã tới nhà ta? Nhưng không đến nỗi không nói tiếng nào với ta mà đã vào chứ? Ta đẩy cửa bước nhanh vào, sau đó đi về phía đại sảnh!
“Các người...” Quang cảnh nhìn thấy chính là Bạch Nguyệt Diệu ngồi trong đại sảnh điềm tĩnh uống rượu, còn Hắc Mạc Dực thì đứng bên cạnh hắn.
Trời ạ! Nơi đây hình như là nhà ta thì phải? Sao ngược lại giống như nhà của Bạch Nguyệt Diệu vậy?
“Điệp nhi... Nàng về rồi à.” Bạch Nguyệt Diệu gương mặt đỏ hồng, đôi mắt cũng có chút mê ly, lảo đảo đi về phía ta, sau đó hắn bắt được tay ta, kéo ta ngồi xuống bên hắn: “! Uống...uố...ng!” Nói xong hắn lại đem một chén rượu đưa cho ta.
Hiện giờ đầu óc ta cũng muốn hồ đồ luôn rồi, ta không giải thích được liếc nhìn Hắc Mạc Dực, hắn giống như không khác gì đầu gỗ đứng ở đó, cũng không nói đến trông nom Bạch Nguyệt Diệu? Tên Bạch Nguyệt Diệu này muốn uống rượu tìm ta làm gì? Ta hôm nay vì chuẩn bị hôn lễ cho hắn đã mệt muốn chết rồi.
“Có phải người đến nhầm chỗ rồi không?” Ta thử dò xét hỏi Bạch Nguyệt Diệu.
“Không có, đây không phải là nhà của Lam Điệp Nhi sao?”
“Phải, là nhà của ta, nhưng ngươi uống rượu cũng đâu cần tới nhà ta uống.”
“Tại sao? Bổn hoàng tử sắp cưới vợ rồi, muốn cùng Điệp nhi nàng ăn mừng cũng không được sao?” Hắn nói xong lại lớn miệng uống một hớp rượu.
Ta biết, Bạch Nguyệt Diệu uống đây là vì buồn bực mà uống, hắn á, là vì chuyện kết hôn mà mất hứng đây.
“Ngươi yên tâm đi, Nhị hoàng phi tương lai rất xinh đẹp, hơn nữa cầm kỳ thư họa cái gì cũng giỏi, nếu ngươi sợ nàng ấy ảnh hưởng đến ngươi, ngươi có thể thương lượng với nàng ấy một chút là được.” Không còn cách nào, hay là Bạch Nguyệt Diệu cũng muốn cùng với nữ tử mình yêu thành thân, nhưng ta cũng chỉ có thể an ủi hắn như vậy thôi, dù sao Bạch Nguyệt Diệu là thân bất do kỷ mà.
“Ha ha, ha ha.” Bạch Nguyệt Diệu toát ra một nụ cười khổ, sau đó lay động đứng lên đi tới trước mặt ta: “Nàng nói thật nhẹ nhàng, ta hỏi nàng, nếu Huyễn Ngâm Phong đã có thê tử, hắn muốn nàng làm thiếp nàng có bằng lòng không?”
Bạch Nguyệt Diệu nói một câu này quả thật coi như nói trúng tim đen rồi, đến giờ ta cũng không biết Duyễn Ngâm Phong có thê tử hay chưa, ta chỉ biết hiện giờ ta đang sống ở cổ đại, nam tử dù có tam thê tứ thiếp cũng là chuyện rất bình thường, nhưng...