Cơn gió mùa hạ nhẹ nhàng thổi qua, mang theo hương thơm ngọt ngào của những cánh hoa anh đào đang bay lơ lửng trong không khí. Từng cánh hoa lả tả rơi xuống mặt đất, như những vệt màu hồng nhạt, tạo thành một tấm thảm lụa mềm mại dưới ánh chiều tà. Trên nền trời hoàng hôn nhuộm sắc vàng ấm áp, mọi thứ trở nên yên bình và lãng mạn đến kỳ lạ.
Dưới gốc cây anh đào, một cô gái nhỏ nhắn đang ngồi lặng lẽ trên băng ghế, tay cầm một cuốn sách, ngón tay thanh mảnh nhẹ nhàng lật từng trang như đang chìm đắm trong những câu chuyện mà chỉ riêng cô mới cảm nhận được. Ánh sáng hoàng hôn chiếu rọi lên khuôn mặt cô, làm nổi bật vẻ đẹp thuần khiết của đôi mắt màu tím như ánh chiều tà, ẩn chứa một vẻ buồn man mác, nhưng cũng ngập tràn sự dịu dàng và mê hoặc.
Người thiếu niên bước tới, dáng người cao lớn, thanh thoát, mang theo một vẻ đẹp đầy cuốn hút. Đôi mắt anh sáng lên khi nhìn thấy cô gái ngồi đó, và một nụ cười nhẹ nhàng nở trên môi, khiến lòng cô không khỏi xao xuyến. Anh bước gần hơn, ánh mắt tràn đầy sự quan tâm và yêu thương, rồi nhẹ nhàng lên tiếng: "Bé cưng, chị còn không mau vào ăn cơm chiều, mọi người đang chờ đấy!"
Cô gái nhỏ, vẫn đắm chìm trong những trang sách, nghe thấy giọng nói quen thuộc thì ngẩng mặt lên. Đôi mắt màu tím, trong trẻo như ánh chiều tà, nhìn về phía anh, khiến cả không gian như ngừng lại. Ánh mắt ấy không chỉ chứa đựng sự ngọt ngào mà còn là sự dịu dàng, làm anh cảm thấy như được vỗ về, như có một sức hút không thể cưỡng lại.
Nhìn vào đôi mắt ấy, người thiếu niên không thể kìm lòng. Từ lần gặp gỡ đầu tiên, ánh mắt của cô gái đã khiến anh phải lòng. Ánh mắt ấy như hoàng hôn, vừa dịu dàng vừa ngọt ngào, khiến trái tim anh đập loạn nhịp. Anh muốn bảo vệ cô, yêu thương cô, nâng niu cô mãi mãi, không để cô phải trải qua một ngày nào không có anh ở bên.