Trần quản gia liên tục xua tay, cười nói: “Không phiền không phiền, có thể làm việc cho ngài chính là vinh hạnh của nô tài.”
Triệu Quy Nhạn mỉm cười, không cho là thật.
Nếu thực sự có lòng, đáng lẽ phải giúp đỡ nàng từ khi nàng đang cố vật lộn để tồn tại trong phủ rồi.
Ngoài cửa gió lớn, gương mặt nhỏ của Triệu Quy Nhạn bị thổi đến lạnh buốt, nàng khép vạt áo, vào phòng với Thải Nguyệt.
Trong phòng cũng thay đổi đáng kể, tất cả bàn ghế gỗ nhãn đã được thay thành gỗ lê, hộp nữ trang trên bàn trang điểm cũng chứa đầy trang sức.
Triệu Quy Nhạn nhìn nô bộc cầm hộp nữ trang cũ của nàng tiện tay ném ra ngoài, sắc mặt hơi thay đổi, nàng chạy chậm kéo cửa ra, tìm chiếc hộp.
Nhiều thứ không cần thiết đã bị ném ra khoảng đất trống bên ngoài, hộp nữ trang cũng bị rơi vỡ, trâm cài đã biến mất từ lâu.
Triệu Quy Nhạn cắn môi, vụng về đẩy chiếc giường La Hán phía trên ra.
Trần quản gia thấy thế, vội vàng sai người qua giúp. Một nhóm người xông đến, nô bộc nào cũng muốn tạo ấn tượng tốt trước mặt Triệu Quy Nhạn.
Xung quanh trở nên hỗn loạn.
Triệu Quy Nhạn thấy bọn họ giẫm đạp bới loạn lên, không hề theo một quy tắc nào, nàng có phần sốt ruột, nhíu mày, nghiêm túc dặn dò: “Các ngươi cẩn thận, tuyệt đối đừng làm hỏng cây trâm đó. Nó là trâm vàng, đầu trâm gắn một viên ngọc trai, giống đuôi phượng, rất đẹp.”
Nói xong, nàng khom lưng, tìm kiếm kỹ càng, ngay sau đó, nàng thấy cây trâm đuôi phượng mắc kẹt trong khe tủ.
Trần quản gia đứng quan sát, sau khi nhìn kiểu dáng trâm cài thì lập tức biến sắc.
Ông ta quản lý phủ Vinh Quốc công to lớn, tất cả công việc nội bộ đều phải qua tay ông ta. Có thể nói, có bảo vật quý hiếm nào mà ông ta chưa từng thấy?
Chỉ cần nhìn thoáng qua, ông ta đã nhận ra cây trâm này có giá trị liên thành.
Thân làm bằng ngọc ấm, điểm xuyết tơ vàng, ngọc trai gắn trên đầu, kết hợp với phỉ thúy.
Khoan bàn đến chế tác tinh xảo của cây trâm, riêng chất liệu sử dụng cũng vô cùng đắt đỏ, sản phẩm lộng lẫy như vậy, chỉ mỗi hoàng gia mới có thể dùng.
Trần quản gia nhớ tới vị khách quý đã đến phủ hai ngày trước, sau lưng toát mồ hôi lạnh. Ai tặng vật này, chỉ sợ không cần nói cũng biết.
Nghĩ đến vừa rồi đám nô bộc tay chân thô kệch ném ra ngoài, Trần quản gia tức giận đến đau ngực.
Đám người này muốn hại chết ông ta mà!
Trần quản gia quỳ xuống đất, hoảng loạn tạ tội: “Ngũ tiểu thư, nô tài không biết trong phòng ngài cất đồ vật trân quý như thế, suýt đã làm hỏng đồ của ngài. Ngài yên tâm, nô tài nhất định sẽ trừng phạt bọn chúng!”
Triệu Quy Nhạn sợ hãi trước tư thế dập đầu liên tục của ông ta, nàng nắm chặt cây trâm, dịu dàng nói: “Không sao, cây trâm cũng không sứt mẻ hay hư hỏng gì, không sao cả, quản gia không cần phạt họ!”
Trần quản gia sửng sốt, không ngờ ngũ tiểu thư lại thấu hiểu lương thiện đến vậy. Đổi thành chủ tử khác trong phủ, nếu đám nô bộc suýt làm hỏng bảo bối giá trị liên thành, chỉ sợ sẽ lột một lớp da của họ.
Nô bộc ném hộp đã run như cầy sấy từ lâu, Trần quản gia hung dữ trừng mắt nhìn hắn ta, lạnh lùng bảo: “Còn không mau tạ ơn! Nếu không phải ngũ tiểu thư nhân từ, cái mạng đê tiện này của ngươi sẽ không giữ được đâu!”
Lúc hắn ta thấy cây trâm cũng bị dọa mất mật, cho rằng mình xong đời rồi, không ngờ còn có thể bảo toàn một mạng, hắn ta quá khiếp sợ nên chỉ biết sững người hồi lâu.
Trần quản gia vỗ hắn ta, người nọ lập tức khóc lóc tạ ơn.
“Đa tạ ngũ tiểu thư, đa tạ ngũ tiểu thư!”
Triệu Quy Nhạn bảo hắn ta đừng quỳ nữa, tìm được trâm cài rồi, nàng xoay người về phòng. Bấy giờ nô bộc thu dọn đồ đạc cũng cẩn thận hơn nhiều.
Thải Nguyệt muốn nói đành thôi, cuối cùng không nhịn được, nhỏ giọng hỏi: “Tiểu thư, vừa rồi vì sao ngài không tận dụng cơ hội truyền việc này đến tai lão gia?”
Triệu Quy Nhạn thích thú ngắm nghía cây trâm đuôi phượng, thuận miệng hỏi: “Vì sao phải truyền đến tai phụ thân?”
Thải Nguyệt căm hận siết chặt nắm tay: “Ngài đã quên trước kia Trần quản gia đi theo phu nhân đối xử với ngài thế nào rồi à? Thậm chí đám nô bộc tới đây, có ai mà chưa từng xem thường ngài? Sao không nhân cơ hội này để lão gia trừng phạt bọn họ cho ra trò?”
Đầu ngón tay Triệu Quy Nhạn hơi khựng lại, nàng nhỏ nhẹ trả lời: “Giẫm thấp nịnh cao là bản chất của con người. Trước đây chúng ta thấp cổ bé họng, đương nhiên họ sẽ khinh thường chúng ta. Hiện giờ chúng ta ở địa vị cao, bọn họ sẽ đối xử cung kính với ta. Nhưng nếu hôm nay ta mượn chuyện này làm khó bọn họ, ỷ thế hiếp người, vậy có khác gì bọn họ đâu?”
Triệu Quy Nhạn cụp mắt, giọng nói rất thấp, nhưng lại mang theo vài phần kiên định: “Chúng ta không thể thay đổi bọn họ, nhưng có thể giữ vững lương tâm thuở đầu, hãy là chính mình.”
Thải Nguyệt ngơ ngác, bỗng cảm thấy, có lẽ cách làm của Triệu Quy Nhạn mới là thích hợp nhất.
Tựa như có người đẩy ngươi xuống vũng bùn bẩn thỉu, ngươi không nghĩ cách trèo ra ngoài, lại đợi trong vũng bùn tìm thời cơ kéo người nọ xuống?
Chưa kể tới việc người xấu kia có thể vùng vẫy, hô mưa gọi gió trong vũng bùn hay không.
Bạn đang đọc bản chuyển ngữ thuộc về allinvn.net
Cuối cùng chỉ khiến bản thân mình dơ bẩn hơn thôi.
*
Hành động của Triệu Thanh Hồng như một tín hiệu, toàn bộ phủ Vinh Quốc công đều biết, Triệu Quy Nhạn nay đã khác.
Các viện bắt đầu tặng đồ cho Triệu Quy Nhạn, sợ sau khi Triệu Quy Nhạn tiến cung, họ sẽ đánh mất cơ hội nịnh bợ.
Chỉ mỗi Phúc Chính Viện của Dương thị là im lặng, không có động tĩnh gì cả.
Cho đến khi Triệu Quy Nhạn tiếp đón người trong phủ xong, nàng cảm thấy cổ họng mình sắp khàn rồi.
Thải Nguyệt đau lòng nhìn Triệu Quy Nhạn ngồi yếu ớt trên giường, nàng ấy rót cho nàng một chén trà nóng.
“Tiểu thư, ngài mệt lắm sao? Uống ít trà đi.”
Trà này được Triệu Thanh Hồng ban thưởng, là loại trà Long Tỉnh ngon nhất. Trước đây ngay cả ngửi Triệu Quy Nhạn cũng chưa từng được ngửi, hiện giờ trong nhà kho lại có hơn nửa rương.
Cổ họng đã khá hơn chút, nàng thở dài: “Hoá ra phủ Quốc công lại có nhiều người như vậy, ta không hề biết.”
Vinh Quốc công đầu tiên là đại công thần theo Thái tổ chinh chiến thiên hạ, được phong làm Quốc công nhất phẩm, ban hào Vinh. Trải qua mấy thế hệ gìn giữ phát triển, hiện giờ phủ Quốc công chiếm diện tích rộng lớn, trong phủ có rất nhiều sân viện, vì vậy con cháu dòng chính đều sống trong phủ.
Lão phu nhân Phương thị là người thích yên tĩnh, hằng năm chỉ dành phần lớn thời gian đến dâng lễ Phật tại chùa Hương Tích nằm ở vùng ngoại ô thành Trường An, tới dịp lễ Tết mới trở về.
Dưới gối bà gồm hai người con trai, đích trưởng tử Triệu Thanh Hồng kế thừa tước vị, chính là Vinh Quốc công nhất phẩm hiện tại. Đích thứ tử Triệu Thanh Văn cũng dựa vào bóng mát của tổ tiên mà tìm được một chức quan trong triều.
Lão Quốc công còn bốn người con của thiếp thất, tính cách lão phu nhân khá hiền hoà, nên mấy vị thứ lão gia (*) này vẫn có thể sống trong phủ.
(*) Thứ là thiếp thất, thứ lão gia chỉ lão gia con của thiếp thất.
Trong số các thứ lão gia chỉ có một người làm quan trong triều, ba người khác thì chí hướng không lớn, kinh doanh, vô công rỗi nghề đều có.
Dù sao gia nghiệp của phủ Vinh Quốc công cũng lớn mạnh, ba người chỉ cần dựa vào phủ Quốc công đã có thể sống thoải mái, không cần lo lắng về kế sinh nhai, đương nhiên thê thiếp con cái cũng không ít.
Mấy ngày nay Triệu Quy Nhạn đã gặp được hai mươi vị huynh đệ tỷ muội, cộng thêm các di nương trong phủ, tổng cộng gồm khoảng năm sáu mươi người có quan hệ họ hàng với nàng.
Khó trách Triệu Quy Nhạn mệt mỏi như vậy, ngày thường nàng chỉ ở trong viện nhỏ của mình, bên cạnh có mỗi Thải Nguyệt, vừa tự do vừa yên tĩnh, nào cần phải đối phó với đám người này?
Hiện tại nghe tin nàng sắp tiến cung, những người mà Triệu Quy Nhạn đã từng gặp hay chưa từng gặp, đều tới tìm nàng.
Thật sự khiến người ta mệt mỏi.
Thải Nguyệt trợn mắt nói: “Ai cũng vội vàng nịnh bợ tiểu thư, trước kia khi ngài sống không tốt, cũng không thấy họ tận tâm như thế! Thái độ nịnh nọt của mỗi người trông còn khó coi hơn cả đám nô bộc chúng ta!”
Triệu Quy Nhạn cười: “Mấy lời này có thể nói trước mặt ta, nhưng ra khỏi viện thì chớ nói đấy.”
Thải Nguyệt gật đầu: “Nô tỳ hiểu.”
Nàng ấy không ngốc, cũng biết giữ chừng mực.
Triệu Quy Nhạn che đôi môi nhỏ ngáp nhẹ, gần đây quá mệt mỏi, nàng chẳng thể ngủ ngon.
Thải Nguyệt dịu dàng hỏi: “Tiểu thư, giờ cũng không còn sớm, ngài muốn tắm gội nghỉ ngơi không?”
Triệu Thanh Hồng vẫn mặc nguyên lễ phục khi vào triều, được nô bộc dìu đỡ, ông cứ đứng ở cửa. Cửa phòng mở rộng, gió đêm thổi vào, lạnh đến thấu xương, cơn buồn ngủ của Triệu Quy Nhạn lập tức biến mất hết.
“Tiểu ngũ, cha tới thăm con.” Triệu Thanh Hồng dừng một chút, rồi tiếp tục: “Nhiều ngày như vậy không tới thăm con, con đừng trách cha.”
Trên mặt Triệu Thanh Hồng đầy vẻ áy náy, cứ như ông thật sự là một người phụ thân yêu thương con cái.
Triệu Quy Nhạn kinh ngạc trong giây lát, thầm nghĩ chẳng lẽ ông uống rượu vào rồi ăn nói hồ đồ?
Nếu muốn trách ông, đáng lẽ nàng nên trách ông từ mười bốn năm trước.
Triệu Thanh Hồng thấy vẻ chế giễu trong mắt nàng, hắng giọng một tiếng, nhưng dù sao cũng là người ở địa vị cao lâu năm, ông nhanh chóng điều chỉnh thái độ, nói: “Vốn dĩ cha muốn tới thăm con từ lâu, nhưng trong triều có nhiều chuyện quan trọng, lại thêm việc Bệ hạ tứ hôn, bận rộn đủ điều, trong phủ việc lớn việc nhỏ cũng không ngừng, thường xuyên như thế nên cha mới chậm trễ đến giờ.”
Bạn đang đọc bản chuyển ngữ thuộc về allinvn.net
Thực chất không phải vậy, Triệu Thanh Hồng cố tình ghẻ lạnh nàng.
Ông biết mình bỏ mặc Triệu Quy Nhạn quanh năm, tình cảm cha con không hề sâu đậm. Đến lúc Triệu Quy Nhạn tiến cung, chắc chắn nàng sẽ không đặt gia tộc lên vị trí đầu tiên.
Ông ghẻ lạnh nàng chỉ vì muốn đánh phủ đầu, để nàng hiểu rõ hơn về vị trí của mình, tránh việc đắc ý vênh váo khi một bước lên trời.
Triệu Quy Nhạn mím môi, muốn dùng mấy lời này dỗ dành người khác, cũng phải có sức thuyết phục chứ!
Chưa thay quan phục, người đầy mùi rượu, một người bận rộn công vụ sẽ trông thế này ư?
Nếu nàng thật sự chờ đợi phụ thân thay đổi thái độ, vậy chẳng phải sẽ đau lòng muốn chết sao?
Triệu Thanh Hồng thấy biểu cảm lạnh nhạt của Triệu Quy Nhạn, ánh mắt lóe lên. Cô con gái này, trong lúc ông không hề hay biết, nàng đã trở nên xinh đẹp, điềm tĩnh, có chừng mực như vậy.
Triệu Thanh Hồng không khỏi thổn thức, trước đây mình đã nhìn nhầm, nếu biết nàng có phúc phận như thế, ông nên nuôi dưỡng nàng thật tốt.
Triệu Thanh Hồng cười: “Có thể tiến cung cũng là số mệnh của con. Có điều, suy cho cùng thì vị trí của con vẫn thấp. Hôm nay cha tới gặp con, vì muốn thay con giải quyết vấn đề này.”
Ông nói như thể rất lo cho nàng: “Ta nghĩ danh thứ nữ của con không có ích gì cho việc quản lý lục cung, các phi tần sẽ không thật lòng tin phục con. Thế nên ngày mai ta muốn ghi tên con dưới danh nghĩa của mẫu thân con, con sẽ là đích nữ chính thống. Ta sẽ tuyên bố với bên ngoài rằng con đã ốm yếu từ nhỏ, được nuôi dưỡng ở Giang Nam, gần đây sức khoẻ khá hơn, ta mới đón con về Trường An.”
Triệu Quy Nhạn hiểu rồi.
Để khiến nàng xứng đáng với vị thế cao hơn, Triệu Thanh Hồng đã sắp xếp cho nàng một tư cách hoàn hảo.
Đích nữ duy nhất của Quốc công nhất phẩm vào hiện tại, vô cùng cao quý.
Dù biết Triệu Thanh Hồng có mục đích khác, song Triệu Quy Nhạn vẫn biết ơn ông từ tận đáy lòng.
Cuộc đời này, trong gia phả, nàng đã may mắn được xếp ngang hàng với a tỷ.
Triệu Thanh Hồng thấy nàng hành lễ chân thành, thầm thở phào nhẹ nhõm.
Cũng may nàng chấp nhận tình cảm của ông.
“Cha chỉ mong con có tương lai tươi sáng, ngày càng vẻ vang.” Triệu Thanh Hồng cúi người đỡ nàng đứng dậy, ôn hòa nói.
“Từ ngày mai con hãy đến Phúc Chính Viện thỉnh an, để mẫu thân con dẫn con đi lại trong Trường An nhiều hơn. Tuy con sẽ tiến cung, nhưng kết giao với mệnh phụ bên ngoài nhiều một chút cũng tốt.” Triệu Thanh Hồng trầm ngâm một lát, đưa ra quyết định.
Bấy giờ Thải Nguyệt mới dám tiến lên, nàng ấy nhát gan, dễ sợ hãi trước những người uy nghiêm. Triệu Thanh Hồng cố gắng giả vờ dịu dàng yêu thương, nhưng trong mắt Thải Nguyệt, ông vẫn là Quốc công gia bất chấp tình người, thủ đoạn khắc nghiệt như trước.
Thải Nguyệt đóng cửa, khi đỡ cánh tay Triệu Quy Nhạn, nàng ấy mới kinh ngạc phát hiện cơ thể nàng đang lạnh buốt.
Thải Nguyệt bất mãn: “Muốn nói gì sao không vào trong phòng mà nói, giữa mùa đông có nhất thiết phải kéo rèm, để tiểu thư đứng đón gió không?”
Lòng quan tâm cần được thể hiện bằng hành động, chứ không phải bằng lời ngon tiếng ngọt hay vài câu dễ nghe, tình thương của lão gia cũng giả dối quá rồi.
Thải Nguyệt không dám nói ra miệng câu cuối cùng, sợ Triệu Quy Nhạn buồn lòng.
Triệu Quy Nhạn cầm lò sưởi Thải Nguyệt đưa tới, hít nhẹ một hơi rồi chạy đến bên cạnh lò than.
Nàng sắp lạnh chết rồi.
May mắn thay hiện giờ trong phòng nàng đốt than, ấm áp như mùa xuân, nên thân nhiệt nàng mới nhanh chóng bình thường lại.
Sau khi khuôn mặt nhỏ tái nhợt khôi phục vẻ hồng hào, Triệu Quy Nhạn buồn bã thở dài.
Ngày mai bắt đầu thỉnh an, nàng không được ngủ nướng nữa.
Sáng sớm hôm sau, Thải Nguyệt đánh thức Triệu Quy Nhạn.
Triệu Quy Nhạn che miệng ngáp một cái, ôm chăn gấm ngồi trên giường.
Thải Nguyệt thấy mái tóc đen dày của nàng buông xõa sau đầu như thác nước, mặt nàng ửng hồng sau giấc ngủ, giữa đôi môi đỏ và gương mặt ngọc toát lên vẻ quyến rũ.
Mặc dù đã hầu hạ nàng nhiều năm, Thải Nguyệt vẫn không khỏi đỏ mặt khi thấy cảnh này.
Còn nhỏ mà dung mạo đã tựa thiên tiên, trưởng thành rồi không biết sẽ lộng lẫy khuynh thành tới mức nào?
Thải Nguyệt dùng móc bạc treo rèm giường lên, rồi xoay người vắt chiếc khăn ấm. Triệu Quy Nhạn vừa tỉnh dậy, vẫn còn hơi mơ màng, nàng nhắm hai mắt, từ từ đưa mặt về phía Thải Nguyệt.
Nhìn vẻ ngây thơ của nàng, Thải Nguyệt vô thức nở nụ cười, nàng ấy nhẹ nhàng lau mặt cho Triệu Quy Nhạn.
Thải Nguyệt lau sạch mặt cho nàng, dịu dàng nói: “Tiểu thư, mau mở mắt rời giường thôi, nếu đến trễ giờ thỉnh an sẽ không tốt đâu. Đây là ngày đầu tiên ngài đi thỉnh an, phải để lại ấn tượng tốt cho phu nhân!”
Triệu Quy Nhạn bĩu môi, khó khăn đẩy chăn ra, đang định xuống giường mặc quần áo, chợt nghe thấy tiếng gõ cửa bên ngoài.
Thải Nguyệt sửng sốt, chạy ra mở cửa.
“Tiểu thư, phu nhân đổ bệnh, thông báo miễn thỉnh an cho mọi người.”