Phạm Tử Tử sau hôm đó liền bị cảm lạnh, suốt ngày ru rú trong phòng không dám ra ngoài. Nàng ho sặc sụa, sắc mặt cũng không tốt là mấy.
Quách Lưu Thần bận việc triều cũng ít đến thăm nàng, hắn chốc chốc sốt ruột cho người đến thăm nàng và kết quả lần nào cũng là: Nàng rất khoẻ.
Phạm Tử Tử vốn đâu khoẻ nỗi gì, suốt ngày nhiệt độ cơ thể cứ tăng dần rồi đột ngột giảm đi đến bất ngờ khiến cho đám Thái y vô cùng hoảng sợ không biết đây là bệnh gì.
Phạm Tử Tử thân là một bác sĩ có tiếng mà lại nằm vật vả không giúp gì được cho mình khiến nàng cảm thấy khó chịu.
- Ra ngoài hết cho ta...
Lập tức bọn Thái y liền bị Phạm Tử Tử đá văng ra ngoài, nàng hừ mạnh, ta đây là bác sĩ, không cần người nào giúp cả.
Nàng nhanh chóng trốn ra khỏi cung, thay bộ đồ nô tì rồi chạy đi. Không khí ở ngoài mát mẻ thế này mà Ngọc Lam lại không cho nàng ra ngoài, đúng là muốn bức chết người mà.
Phạm Tử Tử lách vào một bức tường, chờ người đi hết rồi mới chạy vào cung.
Đây là lần đầu tiên nàng thấy cung điện thật sự, xung quanh trang trí lộng lẫy, ở giữa đại sảnh có một chiếc ghế màu vàng mạ. Phạm Tử Tử hứng thú nhìn nó, thì ra đây là ngai vàng trong cổ tích sao?
- Ngươi là ai?
Phạm Tử Tử giật mình quay qua, phát hiện thấy một lão bà đang ngồi nhìn nàng, nhìn thân thể quý phái như vậy, chắc là không phải dạng vừa rồi.
- Dám tùy tiện vào đây?
Phạm Tử Tử không trả lời, nàng nhìn vào đôi mắt sâu thẳm của bà ta rồi thốt lên:
- Mắt bà đẹp quá!
Người phụ nữ bỗng chau mày ngạc nhiên, bà ta hơi mỉm cười:
- Ai cũng nói vậy cả.
Phạm Tử Tử mạnh dạn tiến tới, thấy bà đang chơi cờ tướng một mình, nàng sáng mắt bảo:
- Cho cháu chơi nữa.
Bà ngạc nhiên nhìn nàng. Thời này các vị cô nương thường không biết chơi cờ. Lẽ nào nàng ta biết?
- Nào, ngồi xuống, chơi với ta một ván.
- Được, cháu không khách sáo a.
***
Quách Lưu Thần đã làm xong việc triều, vốn định ghé thăm bệnh tình của Phạm Tử Tử, nàng lại không chịu chữa trị, biết tin nàng trốn ra ngoài nay lại càng tức giận dữ hơn. Hắn cho quân tìm kiếm nàng khắp nơi vẫn không thấy.
Mang tâm trạng không tốt về cung nghỉ ngơi, bỗng nghe tiếng nói quen thuộc:
- Chiếu tướng. Cháu thắng rồi.
- Giỏi lắm!
Hắn ngạc nhiên bước vào, song cảnh tượng trước mặt là Hoàng Thái hậu đang hăng say chơi cờ, đối diện là Phạm Tử Tử vén tay áo đặt con vua ra. Hắn gầm lên:
- Phạm Tử Tử.
Nàng giật mình đánh rơi con cờ trong tay, cả Hoàng Thái hậu cũng kinh ngạc ngước lên.
- Thần nhi, ngươi làm sao vậy?
Quách Lưu Thần không trả lời, ánh mắt hằn lên tia sát khí nhìn nàng. Trong khi hắn cực khổ tìm kiếm nàng mà nàng lại thong dong ngồi ở đây đánh cờ sao? Thật không thể tha thứ.
Nhận ra mình có phần quá đáng, Quách Lưu Thần buông tay ra, thấy ở cằm nàng có một dấu tay đỏ lừ, hắn đau lòng giơ tay vuốt tóc nàng nhưng lại bị nàng né tránh.
Phạm Tử Tử nhìn hắn, ánh mắt toát lên tia tức giận và đau lòng, nàng đứng dậy bỏ chạy ra khỏi cung.
Phạm Tử Tử trở về liền chạy vào phòng khoá chốt khóc nức nở, nàng đặt tay lên ngực, nơi đó sao đau như vậy? Bây giờ nàng mới biết, mình đã dần dần yêu hắn rồi sao? Phạm Tử Tử coi tiểu thuyết nhiều lần, thì ra mới biết yêu là đau khổ như vậy.