Sáng sớm hôm sau Hủ Liên đã thức dậy chuẩn bị, thấy Điền Triết Hiên nằm trên ghế, cô lộ ra tươi cười có chút hả hê.
Gọi cung nữ yên lặng đem cung phục chính thức tới, y phục tầng tầng lớp lớp được đem tới làm Hủ Liên đổ mồ hôi lạnh. So với y phục lúc trước cô tiến cung, thật đúng là chỉ có hơn chứ không kém. Một cung nữ cầm khay tiến đến, đi cùng y phục còn có một bộ trang sức thích hợp.
Hủ Liên thở dài, cởi quần áo trên người ta, đem y phục kia từng lớp mặc vào. Đúng lúc này cô cảm nhận được một ánh mắt nóng rực, không cần nói cũng biết chính là tên sói kia.
“Hoàng thượng nếu đã tỉnh thì cũng nên chuẩn bị nhanh một chút đi.” Sau khi quần áo đã chỉnh tề, Hủ Liên ngồi trước gương đồng chải mái tóc dài. Thuần thục đem từng cây trâm cài tóc cùng đồ trang sức lóa mắt cài lên tóc. Mày vẽ tinh tế, sau đó nhẹ nhàng mím môi, một mạt đỏ bừng liền in lên bờ môi nàng.
Sau khi đến cổ đại cô nhàn rỗi không có việc gì làm cũng có tìm hiểu trang phục ở đây, tuy rằng không đa dạng như ở hiện đại, nhưng dù sao nơi này cũng không có nhiều hoa công*. Bất quá đối với sở thích bôi lên mặt một tầng lại một tầng phấn của nữ tử ở đây, cô thực sự không dám gật bừa.
(R: chắc có thể hiểu như người thiết kế)
“Hủ Liên, nàng không mặc trang phục như vầy mới là đẹp nhất.” Điền Triết Hiên đứng sau lưng cô, đem toàn bộ nhất cử nhất động của Hủ Liên xem vào mắt.
“Hoàng thượng người hẳn là rõ ràng ta xuất cung lần này không phải vì mục đích cá nhân, làm Hoàng hậu của người, nếu không thể có dáng vẻ trang trọng đối mặt bách tính, như vậy không phải làm xấu mặt hoàng thất sao.” Hủ Liên nhàn nhạt nói, dù sao cũng là trước mặt mọi người, cô cho dù không thích trang phục này thì vẫn phải mặc.
“Nếu bên cạnh ta không phải là nàng, ta nên làm cái gì bây giờ?” Điền Triết Hiên lộ ra một nụ cười vui vẻ. Bất luận là lúc nào, Hủ Liên vẫn luôn lấy lợi ích của hắn làm trọng. Coi như là báo ân như cô nói, Điền Triết Hiên cũng cảm thấy thật may mắn khi có cô bên cạnh.
Đội ngũ sắp xếp chỉnh tề, đi đầu tiên chính là Điền Triết Lỗi. Đã lâu không gặp, Vương gia này vẫn ‘ốm yếu’ như vậy. Sau đó là Điền Triết Hiên và Hủ Liên, bọn họ vững vàng ngồi trong kiệu rộng thênh thang, sa mỏng hơi lay động, loáng thoáng có thể thấy được phong cảnh bên ngoài.
“Hoàng thượng vạn tuế vạn tuế vạn vạn tuế, hoàng hậu thiên tuế thiên tuế thiên thiên tuế.”Hai bên đường quỳ đầy bá tính, không một ai có can đảm ngẩng đầu, vì có quá nhiều người cho nên những thị vệ cũng đặc biệt cảnh giác.