“Tiểu đồ đệ đối với người này rất hứng thú nha?” Điền Thần Chích vừa thấy Điền Triết Dực rời khỏi liền vui vẻ làm Hủ Liên nghĩ có chút buồn cười, rốt cuộc cũng chỉ là một đứa nhỏ.
“Lão sư có thể nói cho ta nghe một chút không?” Điền Thần Chích làm động tác nghiêng tai lắng nghe.
“Ta đây cũng là lần thứ hai thấy Vũ vương Điền Triết Dực, bất quá ta không nhìn ra hắn là một người như thế nào ?” Hủ Liên biết Điền Thần Chích là đang thử cô, thế nhưng bởi không biết thái độ làm người của Vũ vương cho nên trước hết hỏi lại cậu bé.
“Lão sư không biết Vũ vương hoàng thúc sao?” Lông mi nhỏ của Điền Thần Chích nhướn lên, tựa hồ không tin lời của cô, còn tưởng rằng cô đây là đang nói sang chuyện khác. Thế nhưng nhìn nửa ngày cũng nhìn không ra hình dạng ngụy trang của Hủ Liên nên chỉ còn cách trả lời tốt câu hỏi của cô.
“Vũ vương hoàng thúc là ca ca ruột của phụ hoàng, đều là do Thái hậu sinh ra . Chỉ là Vũ vương hoàng thúc tận sức học võ thuật, cho nên ngôi vị Hoàng đế vốn do hắn kế vị cũng được chuyển lại cho phụ hoàng. Bình thường ta thấy Hoàng thúc thì ngay cả nói cũng không dám nói, tuy rằng biểu cảm trên mặt Hoàng thúc đúng là cười, thế nhưng cái khí thế kia thật sự là làm cho người ta không dám tới gần.”
“Vậy hắn thật đúng là lòng dạ rộng rãi a, ngôi vị Hoàng đế béo bở mê người như vậy cũng có thể nhường ra.” Ấn tượng của Hủ Liên đối với Điền Triết Dực đã tốt hơn vài phần.
“Đúng vậy, Hoàng thúc còn vì bình định ngoại tộc xâm phạm mà mang binh đi dẹp loạn trở về nữa. Sau này khi ta lớn chút nữa phải đi bái Hoàng thúc làm thầy .” Trên mặt Điền Thần Chích lộ ra thần thái kính phục, xem ra Hoàng thúc này trong cảm nhận của cậu bé cũng là to lớn không gì sánh được.
“Tiểu đồ đệ vừa nhìn đến Hoàng thúc của ngươi liền quăng ta ra phía sau, đến lúc đó hắn nghĩ ngươi giống như tiểu cô nương thì nên làm cái gì đây?” Hủ Liên lắc đầu, làm ra động tác của một người bất đắc dĩ.
“Ta là một nam nhân, làm sao sẽ là tiểu cô nương.” Điền Thần Chích mang tâm tính trẻ con tự nhiên không nhận thấy được dáng vẻ bản thân có bao nhiêu khả ái, ý cười của Hủ Liên lại càng sâu.
Vốn Hủ Liên chỉ là một cô nhi, nếu không có phụ thân của Điền Triết Hiên thu dưỡng, chỉ sợ là đã sớm chết ở ven đường. Xuất phát từ cảm kích, cô cùng Điền Triết Hiên một chỗ, tự nhiên cũng đem phần cảm tình này đến trên người Điền Thần Chích, dù sao Điền Triết Hiên ở đây là kiếp trước vị hôn phu của cô. Hôm nay gả cho hắn coi như là bù đắp đi.
Những lời Nguyệt lão nói vẫn quanh quẩn trong đầu cô, Hủ Liên cũng nghĩ rồi, nếu thực sự là chết trong tay hắn, cô cũng sẽ không hận. Về phần con đường sau này, cũng chỉ có thể đi một bước tính một bước.