“Ai, thực sự là không giấu được nàng.” Điền Triết Hiên thở dài “Mẫu hậu không biết từ nơi nào nghe được thân thể nàng không khỏe, cho nên. . .”
“Thì ra là vậy.” Hủ Liên nhàn nhạt nói một câu, trên mặt cũng không hề có gợn sóng sợ hãi.
“Bất quá ta nhất định sẽ thuyết phục Mẫu hậu đáp ứng.” Điền Triết Hiên kiên định nói.
“Chuyện này không vội, ta chỉ muốn biết Hoàng Kì cuối cùng có tìm được biện pháp không thôi.” Bây giờ chỉ có tìm ra biện pháp giải độc mới có thể khiến Thái hậu tán thành.
“Theo lý mà nói thì chắc hắn đang trên đường trở về, cho dù hắn không có cách, ta cũng sẽ mang nàng đi tìm danh y.” Điền Triết Hiên nắm tay Hủ Liên, thâm tình nhìn cô.
“Dáng vẻ của chàng giống như là muốn dẫn ta bỏ trốn vậy.” Hủ Liên dở khóc dở cười nhìn Điền Triết Hiên, trong lòng ấm áp.
“Nếu không phải đã đáp ứng nàng không thể bỏ lại bách tính thiên hạ, ta chắc đã mang nàng bỏ trốn thật rồi.” Điền Triết Hiên lộ ra nụ cười vô lại.
“Đừng nói lời đường mật nữa, chàng nhanh giúp ta tưới hoa bên kia” Hủ Liên ngồi trên ghế đá trong sân, nhàn nhã chỉ huy Điền Triết Hiên.“Không nên tưới nhiều quá a, nếu không rễ sẽ bị úng.”
“Được, được.” Điền Triết Hiên cam tâm tình nguyện làm cu li, hắn xăn tay áo lên, một chút khí thế Hoàng đế cũng không còn.
“Lão sư, người thật là lợi hại, đem phụ hoàng quản thành dễ bảo luôn.” Điền Thần Chích vừa đến đã thấy Điền Triết Hiên đang tưới cây trong hoa viên, trên mặt lộ ra nụ cười hả hê.
“Tiểu đồ đệ, gần đây việc học thế nào rồi?” Hủ Liên ngã một chén nước cho Điền Thần Chích, nhìn hắn uống một hơi cạn sạch.
“Thái phó nói, không lâu nữa sẽ ta vượt qua phụ hoàng. Chỉ là Võ vương sư phụ đi rồi, võ nghệ của ta tiến bộ cũng chậm lại. Võ vương sư phụ lúc nào mới trở về nha.” Điền Thần Chích cau mày, tựa như gặp chuyện vô cùng phức tạp.
“Chích nhi, không phải phụ hoàng con còn đây sao? Võ nghệ của phụ hoàng con cũng không kém Võ vương nha.” Điền Triết Hiên tưới cây xong, quệt mồ hôi đi tới.
“Thật không biết người bị đánh đến mặt mũi bầm dập lúc trước là ai.” Hủ Liên nhàn nhạt nói, trên mặt mang theo nụ cười chế nhạo.
Lần này đến phiên Điền Triết Hiên nhăn nhó, hắn len lén lôi kéo tay áo Hủ Liên. Hình tượng của hắn trước mặt nhi tử đều bị hủy rồi, chừa lại chút mặt mũi cho hắn đi.