Điền Triết Dực không rảnh để ý tới tiếng thét chói tai của Lan Quý phi, lại nói nơi này là lãnh cung, cũng sẽ không có ai lui tới. Đang lúc chuẩn bị rời đi, hắn đột nhiên phát hiện có một chút khác thường.
“Ngươi xem lâu như vậy, cũng nên đi ra rồi.” Điền Triết Dực nghe được tiếng thở dốc rất khẽ ngoài cửa, chú ý một chút đã phát hiện có người đang ở đây. Đôi mắt hắn trở nên lạnh lẽo, nhàn nhạt nói.
“Tuy không biết Hủ Liên trúng độc gì, nhưng làm vậy đối với người khác có phải rất tàn nhẫn hay không?” Nếu đã bị phát hiện, Thư Dao cũng bước ra công khai phê bình.
“Ngươi nếu biết độc Hủ Liên trúng là tàn nhẫn cỡ nào, sẽ nghĩ ta xuống tay khá nhẹ.” Điền Triết Dực lẳng lặng nhìn Thư Dao, đây không phải nữ nhân lúc chiều ở Khôn Trữ Cung sao. Sao giữa đêm khuya lại chạy đến chỗ này, không lẽ thật sự có ý đồ gì?
“Ai, thực sự một thế giới đầy máu tanh. Tùy tiện đi tham quan lãnh cung cũng có thể thấy một màn bức người, anh có phải là muốn giết tôi diệt khẩu hay không?” Nói vậy, nhưng sắc mặt Thư Dao cũng vô cùng bình thường. Đối với cô, nam nhân trước mắt này cũng không khác tử thần lắm, mệt mình hơn người ta một cái mạng, cuối cùng cũng chết không minh bạch thế này.
“Yên tâm, ta không có hứng thú với mạng của ngươi, nhưng nếu ngươi có uy hiếp đến an toàn của Hủ Liên, tương lai cũng sẽ giống ả vậy.” Đây là nữ nhân thứ hai không bị âm ngoan của hắn dọa chạy, Điền Triết Dực có chút hứng thú nhìn Thư Dao.
“Thì ra anh thích Hủ Liên a, bất quá thủ đoạn hung ác như vậy thảo nào Hủ Liên chướng mắt anh.” Thư Dao bừng tỉnh đại ngộ, đúng là nhìn không ra tên Vương gia tà ác trước mắt này lại thích Hủ Liên.
(R: bạn nói bạn quý trọng mạng sống mà s bạn mở miệng ra là cứ chọc ngoáy người ta thế hả bạn Thư Dao ?? Người ta cho bạn một chưởng bay về hiện đại luôn bây giờ ==”).
“Ngươi nói cái gì?” Điền Triết Dực trên mặt lộ ra nụ cười, nhiệt độ xung quanh lập tức giảm xuống. Rất hiển nhiên, Thư Dao đụng tới nỗi đau của hắn.
“Anh cũng không phải không nghe thấy, đừng bởi vì tôi nói trúng tim đen của anh nên liền giả ngu. Làm vậy mệt người lắm a.” Thư Dao biết Vương gia trước mắt này tuy rất tà ác, nhưng cũng sẽ không vì mình nói mấy câu mà động sát khí chứ.
Câu này làm Điền Triết Dực cười không nổi, hắn thật không ngờ nữ nhân này lại lớn mật như vậy. Không sợ hắn còn chưa nói, còn khiêu chiến cực hạn của hắn như vậy.
“Thời gian không còn sớm, sáng sớm mai còn muốn tham quan hoàng cung.” Thư Dao ngẩng đầu nhìn ánh trăng “Đêm dài đằng đẵng không muốn ngủ, sau khi thấy cảnh buồn nôn như vậy không biết có thể gặp ác mộng không đây.”