“Lần này phiền phức ngươi rồi, Hoàng Kì.” Điền Triết Hiên từ trên giường đứng lên, không để ý băng vải quấn đầy người đi đến Khôn Trữ Cung.
“Không ngờ tính cách Hoàng hậu lại cương liệt như vậy, hai người kia cùng một chỗ đã định trước là phải dày vò nhau. Hy vọng trong mấy ngày ta đi Tây Vực này, các ngươi có thể càng thêm quý trọng đối phương.” Hoàng Kì thở dài, chuẩn bị đồ đạc, sáng mai sẽ xuất phát.
Hủ Liên nằm trên giường, gương mặt vốn trắng nõn bây giờ mơ hồ không ánh sáng, đôi môi vốn đỏ mọng kiều diễm giờ chỉ còn lại một chút màu hồng nhợt nhạt. Điền Triết Hiên nhìn Hủ Liên như vậy, trong lòng tràn ngập lo lắng. Nhưng hắn chỉ có thể lẳng lặng ở một bên nắm tay cô, hắn biết hiện tại Hủ Liên cần tịnh dưỡng.
Nhớ lại lúc Hủ Liên nói ra ba chữ thuốc sẩy thai, tim hắn lại căng thẳng, cô vốn thích hài tử lại phải đối mặt với thống khổ như vậy. Hắn nhẹ nhàng thở dài, trong lòng cô là bị dày vò đến mức nào.
“Hủ Liên, chỉ cần nàng có thể khỏe mạnh ở bên cạnh ta, ta thứ gì cũng có thể không cần.”Điền Triết Hiên nắm lấy bàn tay lạnh lẽo của Hủ Liên, truyền độ ấm cho cô.
Sáng sớm hôm sau, Hủ Liên ngủ say một đêm chậm rãi mở mắt,cô nghiêng đầu nhìn nam nhân đang nắm lấy tay mình. Điền Triết Hiên, ngươi vì sao đến bây giờ cũng không buông tay chứ?
“Hủ Liên, nàng tỉnh? Có muốn uống nước hay không?” Điền Triết Hiên cảm nhận được ánh nhìn chăm chú của Hủ Liên cũng thanh tỉnh lại. Hắn đứng lên đến trước bàn ngã một chén nước, nâng Hủ Liên dậy giúp cô uống.
“Hoàng thượng, người hẳn là biết, chuyện ta không thể sinh hài tử nếu để những người khác biết sẽ thành trở ngại của người. Đã như vậy, người nên rời xa ta mới đúng.” Những lời này vốn không muốn nói, thế nhưng thấy gương mặt tiểu tụy của Điền Triết Hiên, cô vẫn nói.
“Nàng chuyện gì cũng lấy lợi ích của ta làm trọng, khi nào mới nghĩ cho bản thân mình?”Điền Triết Hiên nhẹ nhàng ôm lấy Hủ Liên, có thê như vậy, phu còn cầu gì?
“Ta đã nói rồi, sẽ giúp chàng ngồi vững trên giang sơn, cho nên mọi trở ngại cũng sẽ giúp chàng giải quyết. Nếu như ta cũng thành chướng ngại vật của chàng, ta tình nguyện rời khỏi.” Hủ Liên nhàn nhạt cười, thì ra cô hy sinh cũng sẽ không bị xem là hiển nhiên như trước. Thì ra Điền Triết Hiên cũng biết, cũng chú ý đếm cảm thụ của cô.