“Hủ Liên, sắc mặt của nàng không được tốt, có phải có chuyện gì hay không, nàng nói cho ta biết.” Điền Triết Hiên cũng không phải đứa trẻ ba tuổi, tất nhiên nhìn ra được thái độ của Hủ Liên đối với mình có thay đổi.
Một tháng này ở chung, Hủ Liên so với trước đây đã cởi mở hơn rất nhiều, hắn cũng biết Hủ Liên đã dần mở rộng trái tim đối với hắn. Cho nên hắn vẫn chờ đến lúc cô nói cho hắn bí mật cô giấu trong lòng.
Mà bây giờ mới vừa về cung một ngày đêm, thái độ của Hủ Liên đã thay đổi, trở nên lãnh đạm giống hệt lúc trước, dường như còn bài xích hơn. Chẳng lẽ có liên quan tới Hoàng huynh?
Hủ Liên không trả lời hắn, Điền Triết Hiên chỉ có thể nhìn sang Điền Triết Dực đứng một bên. Điền Triết Dực cũng không biết nên nói chân tướng cho Điền Triết Hiên biết hay không, tuy biết lúc này tốt nhất là nên để Điền Triết Hiên ở bên cạnh Hủ Liên, những lỡ như Hủ Liên đoán đúng, hắn sẽ có nữ nhân khác thì nên làm gì bây giờ?
“Hoàng huynh, rốt cuộc là làm sao vậy?” Điền Triết Hiên thấy được do dự trong mắt Điền Triết Dực, xem ra chỉ có mình hắn là không biết mà thôi.
“Ta không biết nên nói như thế nào, Hoàng thượng ở bên cạnh Hoàng hậu đi.” Điền Triết Dực thở dài, đảo mắt đã biến mất.
“Hủ Liên, nàng nói cho ta biết, vì sao chỉ có ta không biết gì. Nàng biết là ta yêu nàng, vì sao nàng không muốn nói cho ta?” Từ biểu tình nghiêm túc của Điền Triết Dực có thể thấy mọi chuyện không đơn giản, thế nhưng không ai nguyện ý nói cho hắn.
“Ta mệt chết rồi, Hoàng thượng người ra ngoài trước đi.” Hủ Liên cũng không nói thêm điều gì, cứ như thế đi thẳng đến giường, nằm xuống.
Điền Triết Hiên nhìn bóng lưng Hủ Liên, bàn tay nắm chặt rồi buông ra, sau vài lần như vậy, lại thở dài. Lẽ nào hắn thật sự không thể khiến Hủ Liên tin tưởng sao? Nếu Hủ Liên không nói, hắn cho dù phải khiêu chiến với võ nghệ kinh khủng của Hoàng huynh cũng muốn tìm cho được câu trả lời.
Sau khi hạ quyết tâm, Điền Triết Hiên rời khỏi Khôn Trữ Cung. Nghe được tiếng bước chân trầm trọng của Điền Triết Hiên đi xa, Hủ Liên mới mở mắt. Một giọt lệ nóng hổi rơi ra khỏi khóe mắt, thoáng chốc đã thấm vào tơ lụa thượng đẳng không còn dấu vết. Thế nhưng cho dù vải vóc tốt đến đâu đi chăng nữa cũng không thể thấm hết nước mắt như vô tận của cô.
Trong Khôn Trữ Cung vắng vẻ, chỉ có thể nghe được tiếng nước mắt rơi xuống đệm chăn cùng tiếng nức nở thỉnh thoảng cất lên, quanh quẩn thật lâu không tiêu tan trong nội điện rộng lớn.