Khu trung tâm thành phố náo nhiệt ban đêm bị ánh đèn neon lóa mắt chiếm giữ, tại đây ánh sáng mộng ảo muôn màu muôn vẻ, người qua đường đã quên mất khoảng thời gian trước đây khi ngước lên nhìn bầu trời đầy sao. Thời đại tiến bộ, lại xóa đi không ít niềm vui lúc nhỏ.
Trong nhà trọ nho nhỏ ở xa khu vực thành thị, chàng trai châm một điếu thuốc, thân thể tuổi trẻ rắn chắc không chút kiêng kỵ nằm trên giường. Chỉ có hơi thở mập mờ trong không khí giải thích tất cả những chuyện vừa xảy ra, hắn nhìn cô gái ngồi quay lưng lại đang mặc y phục.
“Hủ Liên, hôn lễ cuối tuần phiền em chuẩn bị.” Khẩu khí nhẹ nhàng tựa như đang bàn việc dạo chơi ngoại thành, cô gái nghe hắn xong nói chỉ nhàn nhạt gật đầu, tiếp tục mặc áo khoác để trên sô pha.
“Em đi về trước.” Hủ Liên quần áo nón nảy chỉnh tề, cầm lấy túi da trên sô pha ra cửa.
“Có thể cưới một người như vậy, đối với mình mà nói mới là tốt nhất.” Khói thuốc lượn lờ, dần dần không nhìn rõ vẻ mặt của hắn.
Hủ Liên một mình đi trên đường, hồi tưởng lại những chuyện vừa xảy ra, cô nhàn nhạt cười. Người vừa rồi chính là vị hôn phu của cô, tổng tài công ty Điền thị Điền Triết Hiên, mà cô là thư kí của hắn.
Cô từ nhỏ được Điền gia thu dưỡng, lại được lão tổng tài đào tạo, chính là để sau này cùng Điền Triết Hiên kết hợp. Để báo đáp công ân nuôi dưỡng, cô luôn yêu cầu chính mình rất nghiêm ngặt, để trở thành cô gái có thể xứng đôi cùng Điền Triết Hiên.
Nhưng mà Điền Triết Hiên trong giới doanh nhân được công nhận là playboy, phụ nữ bên người thay đổi như lịch ngày. Đối những chuyện này Hủ Liên cũng không có hứng thú quá lớn, công việc của cô chẳng qua chỉ là trợ giúp, trừ phi Điền Triết Hiên chủ động ở bên ngoài yêu cầu cô, nếu không mỗi ngày cô chỉ biết đi hai chỗ là công ty và Điền trạch.
Vốn tưởng rằng Điền Triết Hiên còn có thể chơi đùa cô thêm mấy năm, lại không ngờ hắn vậy mà tại tiệc rượu giới thương nghiệp vài ngày trước tuyên bố tin tức cuối tuần sẽ kết hôn, cho tới hôm nay cô còn nhớ rõ ánh mắt ghen ghét của những cô ả khác. Cô thở dài, Điền Triết Hiên thật đúng là sẽ khiến cô gặp phiền toái.
“Rừm. . .” Trên đường, một chiếc xe thể thao đắt tiền chạy thẳng tắp hướng về phía cô, trong một khắc cô tựa hồ lại thấy được ánh mắt ghen ghét kia.
“Điền Triết Hiên, anh quả nhiên là tên rất phiền phức.” Nằm trong vũng máu, trên gương mặt thanh lệ tái nhợt của cô lộ ra một chút mỉm cười đạm nhiên, có lẽ đây là mệnh của cô khi cùng kẻ phong lưu kia ở một chỗ.