Mặt trời theo cửa sổ len vào căn phòng, phủ lên chiếc giường lớn. Trên đó, một thân nữ tử với tấm lưng trắng muốt mịn màng, nửa dưới lưng đắp lên cái chăn mỏng. Mái tóc xõa dài trên gối, làm người ta có cảm giác quyến rũ không nói thành lời.
Ta vươn mình tỉnh dậy, đầu óc còn váng hơi rượu nên hơi choáng. Hừm… hôm quá kí ức chỉ dừng lại ở lúc trên bàn rượu với Thái Hậu, thế mà lại say đến mức về phòng như nào cũng không biết, quả thực mất mặt quá. Ta day day day trán, cảnh tượng trong giấc mơ đêm qua lại hiện ra, chân thực một cách đáng sợ. Mặt bất giác lại đỏ lên. Ta không nhịn được tự chửi mình một câu, đúng là hoang tưởng quá rồi. Ta thử ngồi dậy thì đột nhiên thấy cả thân người nhức mỏi. Hả? Cái gì cơ? Nhức mỏi? Nghe nói… Ta đen mặt, trong lòng ngàn vạn lần cầu mong không phải như vậy. Giờ mới để ý, hình như mình không mặc quần áo mà ngủ… Chầm chậm vén chăn lên, ta chỉ hận không thể đập đầu vào tường mà chết quách đi cho rồi. Đúng không phải là mơ sao? Vậy…
Ta xấu hổ nằm vật xuống giường, chùm chăn kín đầu, mặt đỏ lựng còn hơn tôm luộc. A, a, mẹ ơi, con gái mẹ thất thân rồi… Mà người làm ta thế này lại là cái người đó. Làm sao đây? Đến túm áo hắn bắt hắn chịu trách nhiệm hay là im ỉm cho qua chuyện? Hể, nhắc mới nhớ, người kia đâu?
He hé mắt nhìn ra ngoài chăn, căn phòng yên tĩnh không một bóng người. Đừng nói là có người nào đấy có ý định ăn xong chùi mép đi. -_- Liếc mắt đến chiếc gối trống không bên cạnh, chợt thấy một mẩu giấy nhỏ. Mấy dấu hỏi chấm bay ra trong đầu. Ta tò mò cầm lên thì thấy một dòng chữ như rồng bay phương múa:” Ta ở Đại Điện. Dậy rồi nhớ ăn sáng, không được để đói. – Âu Dương Thần.” Trong lòng bỗng nhiên hạnh phúc đến kì lạ. Hắn lo lắng sao? Sợ ta bỏ bữa? Khóe môi nhẹ nhàng cong lên thành một nụ cười, hòa cùng nắng mai.
Ta ra khỏi giường, vớ lấy cái áo ngủ khoác lên người. Lấy chân gạt gạt cái chăn che đi dấu tích của một đêm xuân, ta thay quần áo rồi gọi Tiểu Hương vào, sai dọn dẹp phòng và không quên bảo nha đầu đó giữ kín mấy thứ chăn gối kia. Bần thần ngồi nhìn ra khỏi phòng, ta lưỡng lự không biết có nên đến Đại Điện không? Có nên gặp mặt người đó không? Mà gặp thì nói cái gì bây giờ?
………….
Một lúc sau, ta đứng trước Đại Điện, thầm nói với mình chỉ là do tò mò nên mới đến đây, là tò mò mà thôi > <.
- Điệp Điệp? Cô đến à?
Ta quay lưng lại thì thấy Kha Dương đang nhìn ta bằng ánh mắt kì lạ. Vẫn là cái mái đầu rối bù như ổ quạ cùng thanh kiếm là vật bất ly thân, hắn lững thững đi đến chỗ ta, cất tiếng hỏi. Trong Hoàng cung, hắn là cái người dám gọi hẳn tên ta ra như vậy, hoàn toàn không coi Hoàng hậu như ta ra cái gì -_-. Mà cũng phải, đến cả tên đương kim thiên tử hắn còn dám xưng huynh đệ cơ mà. Được rồi, bỏ qua vấn đề đó, đối với việc xưng hô, người hiện đại không cầu nệ tiểu tiết như ta cũng không để ý làm gì nhưng cớ sao hắn cứ phải nhìn ta bằng cái ánh mắt nhàn nhạt như thế chứ?
- Ừ.
- Này, chúng ta nói chuyện chút được không? – Kha Dương bỗng nói.
Ta gật đầu. Hắn ngồi xuống lan can gỗ ở hành lang trước đại điện.
- Cô biết tại sao Thái Hậu lại chọn hậu thuẫn cho Âu Dương Thần chứ không phải Âu Dương Phong không?
- Tại sao?
- Tại vì Âu Dương Thần sinh ra để làm vua. Từ phong thái, cốt cách đều toát ra một khí thế mà chỉ có kẻ đế vương mới có. Hắn ta biết dung hòa giữa tình cảm và lý trí trong cách trị quốc, Âu Dương Phong thì quá lý trí, quá lạnh lùng, không thể thành một vị vua thấu hiểu lòng dân được. Âu Dương Thần biết kìm nén cảm xúc, biết tự điều chỉnh hành vi của mình cho phù hợp với hoàn cảnh. Hắn là một minh quân, một Hoàng đế anh minh không thua kém gì Tiên đế.
Ta bình thản nghe, lòng tự hỏi sao Kha Dương lại nói với ta những điều này? Khoe huynh đệ tốt sao? Hay bảo phải ta phải biết quý trọng người kia?
Kha Dương lướt ánh mắt qua ta, chợt cười nhạt.
- Nhưng hắn đã gục ngã trước cô. Trước mặt cô, hắn như một đứa trẻ bộc bạch hết suy nghĩ của mình, biết ghen, biết hơn giận, biết suy tư, biết vui vẻ, biết hạnh phúc chứ không chỉ mang cái mặt nạ giả tạo mang tên đế vương. Điệp Điệp, là cô giả ngốc hay là ngốc thật thế? Âu Dương Thần hắn yêu cô rồi. Chuyện của cô và Âu Dương Phong, ta biết. Ta không hiểu cô suy nghĩ gì nhưng người thuộc về cuộc đời mình, vốn chỉ có một mà thôi.
Ta im lặng, cứng họng không biết nên nói gì, sắc mặt cũng kém đi vài phần. Giúp người ngoài giật ngôi báu của phu quân mình, ta có phải mang cái danh gian phu dâm phụ trong truyền thuyết không nhỉ? Khoảng khắc nhìn thấy Âu Dương Phong, đã tự nhủ rằng người đó không phải quá khứ của ta, vậy mà vẫn mù quáng mà lao đầu vào cái lưới Âu Dương Phong giăng sẵn. Là ta quá ngu ngốc sao?
- Ta cũng không hiểu Âu Dương Thần yêu cô ở điểm nào. – Kha Dương chống tay nghiêng đầu nhìn ta. – Ngực thì lép, người thì lùn, đầu óc thì ngu ngốc, hậu đậu lại thích ra dáng nguy hiểm, suốt ngày nghịch ngợm quậy phá, cầm kì thi họa không suất sắc, rốt cuộc có thứ gì tốt?
Tâm trạng nãy giờ bay biến hết, ta bực tức liếc Kha Dương, xì một tiếng. Tên đáng chết, ngươi là đang nói cạnh nói khóe ta sao? Này nhé, ngực to đều là não ngắn hết, ngươi không hiểu sao? Cái gì mà hậu đậu với ngu ngốc? Ta có thế à? Không có!!! > <
- Nói với ta mấy thứ này để làm gì?
- Để ngươi với cái người kia mỗi người nhường nhịn nhau một chút. Ta không muốn ngày nào cũng nhìn cái bản mặt hầm hầm giận dỗi của hắn đâu.
Kha Dương bĩu môi, đứng dậy, trong ánh mắt là tia khinh bỉ như muốn nói rõ rằng:” Ngu ngốc, ngươi là nữ nhân ngu ngốc nhất trần gian!”
Kha Dương, ngươi có biết là ngươi khó ưa lắm không hả? > <
- Thôi, vào trong đi, không tên kia lại nổi máu ghen tuông. – Kha Dương cười gian.
Ta không thèm nói vói hắn nữa, quay người định vào Đại Điện.
- Hôm qua hai người có vẻ máu lửa nhỉ? – Kha Dương bỗng nổi hứng nói bóng gió.
Ta trợn tròn mắt. Đừng nói hắn đứng ngoài Tây Ngọc Cung nghe trộm đi. Ta nghoảnh mặt lại:
- Hả? Ngươi nói gì thế?
Kha Dương trộm cười, chỉ chỉ cổ ta. Ta cúi xuống nhìn, đập vào mắt là một dấu hôn nửa ẩn nửa hiện sau cổ áo. Ta xấu hổ kéo cao áo lên. Mẹ nó, Âu Dương Thần, sao ngươi phải hành động mạnh như thế chứ? Hu hu, mẹ ơi, xấu hổ chết mất.
………..
Khi ta bước vào Đại Điện thì chỉ có một vài cung nữ, thái giám Âu Dương Thần và đối diện hắn là một nữ nhân xinh đẹp. Thân người kiều diễm, thướt tha đài các, ánh mắt có cao ngạo pha mấy phần tức giận nhìn người trên ngai vàng. Ấy thế mà cái người trên ngai kia không mảy may để ý, chỉ chống tay nhìn nữ nhân đó.
Sáng nay, đang nằm nghịch tóc ngắm nghía Hoàng hậu của hắn. Hắn không ngờ rằng người nàng yêu lại là hắn. Tâm tình vô cùng tốt, vô cùng hạnh phúc. Âu Dương Thần hắn ngắm nhìn nữ nhân trong lòng, tự cười một mình. Bỗng nhiên bị thái giám gọi đến Đại Điện. Hắn bất đắc dĩ ngồi khỏi giường, vẻ mặt vô cùng miễn cưỡng. Đến nơi, tưởng chuyện gì quan trọng lắm, ai dè lại đến nghe công chúa phiền phức này nói này nói nọ, Âu Dương Thần cực kì không vui.
Âu Dương Thần nhìn thấy ta, vẫy tay gọi ta lại gần hắn. Ta đứng cạnh hắn liền bị hắn tự nhiên kéo lại sát mình. Âu Dương Thần nở nụ cười xã giao:
- Đây là Hoàng hậu của ta, mẫu nghi của Ngọc Quốc, ra mắt công chúa. Đây là đại công chúa Lung Linh Quốc- Tuyết Kỳ.
Ta hơi cúi đầu ra ý chào vị công chúa kia, cô ta cũng cúi đầu đáp lễ rồi nhìn ta bằng con mắt đánh giá.
Ở hiện đại, bao nhiêu năm là thành phần học sinh tiêu biểu của trường, những cuộc thi cấp quận đến cấp thành phố ta đều đã tham dự, thỉnh thoảng lại ra mặt tiếp đón các thầy cô ở sở về trường, đôi lần lại dẫn chương trình trong các cuộc thi văn nghệ lớn nhỏ toàn thành phố nên tính cách tự tin trước những ánh mắt như thế này ta phần nào đã được rèn rũa. Những lúc như này, nếu như né tránh, lại càng tỏ ra mình là người rụt rè, nhút nhát. Vì vậy, khi đôi mắt của công chúa kia di đến, ta gật nhẹ đầu, cười một nụ cười nhẹ nhàng khiến cô ta thu lại ánh mắt.
- Vụ việc của hoàng muội thần thiếp, mong Hoàng thượng xử lí dứt điểm. Thần thiếp còn phải trở về Lung Linh Quốc nữa.
- Nhưng ta đã nói rồi, kẻ gây ra toàn bộ sự việc này là Mai Phi- Mai Nguyệt Dung. Nhưng mấy ngày trước cô ta đã vượt ngục,với gia thế của gia tộc cô ta thì những việc này hoàn toàn có thể xảy ra dễ dàng. Ta cũng đã cho tìm kiếm và tìm thấy xác của cô ta trong rừng. Nếu quá thể quá thì ta có thể giao xác của cô ta cho người, người thấy thế nào? Mà một kẻ đã chết rồi thì như thế nào. Dù sao thì hoàng muội của người chết rồi cũng không thể sống lại, dù cho người có phanh thây Mai Phi cũng không thể làm gì. Vậy việc đó có ích không? Nếu đã không làm được gì thì bỏ qua đi, coi như tích đức cho đời, không phải sao?
Âu Dương Thần rõ ràng muốn dứt điểm chuyện này. Hắn nói liền một mạch không để cho Tuyết Kỳ xen vào. Giọng nói trầm trầm vang trong Đại Điện khiến Tuyết Kỳ nhất thời không biết nên nói gì. Đôi lông mày khẽ nhíu lại, cô ta im lặng. Đường đường là một công chúa, thế mà lại không có lòng bao dung, nhỏ nhen tính toán thì quả thật mất hình tượng. Cô ta tự nhủ rằng mình không thể thất thố.
Ta đứng bên cạnh, ngoan ngoãn lặng im hóng hớt. Nếu như dựa vào cuộc trò truyện kia và thân phận của cô ả công chúa kia thì có thể hiểu được đại khái tình hình.
- Vậy…
- Thưa Hoàng thượng, thần thiếp có thể nói không? – Ta lên tiếng. Âu Dương Thần hơi ngạc nhiên nhìn ta rồi cũng gật đầu đồng ý. Ta mỉm cười, nhìn Tuyết Kỳ, cố trưng ra vẻ mặt chân thành nhất. – Đại công chúa, người nghĩ lại xem. Người ta thường nói cứu một người con hơn xây bảy tòa tháp. Huống chi Mai Phi cũng đã xuống suối vàng rồi, có gì thì để Tuyết Phi trả thù, người vẫn giữ được hình tượng một đại công chúa hoàn hảo, bao dung, thế không phải là rất tốt sao? Sau này, người ta sẽ nhìn vào
người mà nói rằng vị công chúa kia thật tuyệt vời, đáng để học tập, là một nữ nhi trong mơ của bao người, vậy chẳng phải rất tuyệt. Đại công chúa, người nghĩ đi, đâu phải Ngọc Quốc chúng ta muốn gây rắc rối hay kéo dài thời gian, mối giao tình giữa hai nước, đâu vì một người mà dỡ bỏ, có phải không?
Ta thường thì ghét nhất nữ nhân phiền phức như vậy, nhân tiện dạo gần đây cũng khó chịu cái miệng vì chẳng có gì làm. Nhân lúc này liền làm ra vẻ tri thức, nói một câu dài lê thê làm người đối diện kia choáng váng. Ta vẫn giữ nụ cười trên môi.
Tuyết Kỳ càng không biết nên nói gì. Lặng đi một lúc, cô ta mới trả lời:
- Thôi vậy. Thần thiếp đã làm phiền Hoàng thượng rồi. Thần thiếp xin lui. Ngày mai thần thiếp sẽ trở về Lung Linh Quốc.
Âu Dương Thần và Tuyết Kỳ khách sáo với nhau vài câu rồi cho cô ta lui ra. Trước khi ra khỏi Đại Điện, Tuyết Kỳ còn nhìn ta mà nói một câu:
- Hoàng hậu suy nghĩ thật thấu đáo. Thần thiếp còn phải học hỏi nhiều.
Chân bước ra khỏi của Đại Điện, Tuyết Kỳ vẫn còn ngờ ngợ về cuộc đối thoại nãy giờ, có cảm giác như vừa bị lừa một cách ngon ơ. Đôi phu thê nọ là kẻ tung người hứng sao? Kết hợp ăn ý đến thế? -_-
[Shel: Chính xác là thế đấy =))]
………..
Tuyết Kỳ vừa đi khỏi, Âu Dương Thần liền phất tay cho thái giám và cung nữ lui hết ra ngoài. Bỗng chốc cả một Đại Điện lớn chỉ còn mình ta với hắn. Trần bằng ngọc thạch chạm trổ tinh tế. Những cây cột lớn bằng gỗ khắc hình rồng uốn lượn mềm mại. Không khí trở nên ngượng ngùng. Âu Dương Thần kéo ta lại. Đang mất tập trung mà tay chợt bị giật lấy, ta liền mất đà ngã vào lòng hắn. Vừa ngẩng đầu lên thì đụng ngay khuôn mặt đẹp yêu nghiệt của người nọ. Đôi mắt hổ phách sâu thẳm nhìn ta, như chỉ muốn thu hết ta vào mắt. Đôi môi bị ta chiếm giữ đêm qua giờ gần ngay trước mắt. Mái tóc rủ xuống vầng trán tinh anh, đẹp dịu dàng.
Trước ánh mắt nhu tình kia, ta nhất thời bất động, sự căng thẳng cũng theo đó mà dâng lên như nước thủy triều.
- Điệp Điệp… – Âu Dương Thần dịu dàng gọi tên ta, giọng khàn khàn đầy ấm áp.
- Ừm… – Ta bất giác bị mê hoặc bởi giọng nói cuốn hút đó, ngơ ngẩn đáp.
Âu Dương Thần nhìn ta, rồi, hắn chợt bật cười:
- Hôm qua nàng cũng thật quá nhiệt tình đi.
Ta đen mặt, không khĩ lãng mạn vừa tạo ra cũng bay biến hết. Ta đấm mạnh vào ngực hắn, mắng lên một tiếng:
- Biến thái!
- Khụ… Nàng bạo lực quá. – Âu Dương Thần cúi người, ôm ngực giả vờ ho khù khụ mấy cái nhưng vẫn giữ chặt ta trong lòng.
- Đáng đời. – Ta nhướn mi nhìn kẻ trước mặt, cười đắc thắng. Đợi hắn ngẩng người lên rồi, ta mới cợt nhả tựa vào người hắn, dùng ngón tay nhỏ nhỏ vẽ vẽ trên khuôn ngực rắn chắc. – Vậy… có muốn hưu nữa hay không?
Lập tức, Âu Dương Thần trợn tròn mắt:
- Nàng dám, nàng dám à? Cả xương cả thịt nàng đều bị ta ăn sạch sẽ, nuốt gọn vào bụng rồi, nàng không trốn được đâu, ngoan ngoãn ở bên ta đi.
Âu Dương Thần không hổ danh là mắt dày, hắn ghé sát vào tai ta, thì thầm. Sau đó, một nụ hôn mãnh liệt đạp xuống môi ta. Tê dại đầy quyến rũ. Ánh mặt trời hắt vào Đại Điện, phủ lên hai thân ảnh đang hôn nhau say đắm. Hạnh phúc… mới chỉ là bắt đầu.
………
Những ngày tiếp theo là những ngày vô cùng hạnh phúc và vui vẻ. Tình cảm giữa ta và Âu Dương Thần cũng đã gắn bó hơn trước rất nhiều. Hoàng Thái Hậu cũng dần hồi phục, giờ bà có thể ngồi hàng giờ nói chuyện được rồi. Ta và Âu Dương Thần mỗi lần đến thăm đều mang khuôn mặt tình nồng ý đậm, không còn là giả vờ như trước khiến cho Hoàng Thái Hậu và Thái Hậu hết sức vừa lòng.
Một ngày nắng đẹp, khi Âu Dương Thần đã lên triều rồi, ta ngồi trong hoa viên Hoàng cung vuốt ve Tiểu Hắc. Tiểu Hắc là một con mèo ta nhặt được ở gần phía Liên Thủy Hồ. Lúc mới gặp, Tiểu Hắc gầy trơ xương, bị bỏ rơi bên bờ tường. Bộ lông đã sớm bị lấm lem hết cả, nhưng cả bộ mặt vẫn nổi bật lên đôi mắt đen thẳm đẹp đẽ. Ta liền đặt tên cho nó và nhặt nó về, mặc cho Tiểu Hương ca cẩm hết lời. Tắm cho nó xong mới nhận ra Tiểu Hắc là một con mèo lông trắng. Nhưng tên đã đặt, đâu thể rút lại. Thế là Hoàng cung có một con mèo trắng tên Tiểu Hắc.
Hai tuần trôi qua, Tiểu Hắc được đồ ăn Hoàng cung tẩm bổ đã mập mạp lên đôi chút. Lông cũng đã dài ra, mềm mượt như nhung làm ta cứ muốn ôm nó mãi. Mỗi lần nhéo nhéo cái tai vểnh lên của nó, Tiểu Hắc lại ré lên một tiếng. Nhưng Tiểu Hắc lại rất biết lấy lòng chủ, rất đáng yêu, rất dễ thương. Nói chung là ta rất thích nó. Một vài lần, Âu Dương Thần bực mình đá nó ra ngoài cửa phòng vì ta quá để tâm vào Biểu Hắc mà lơ đẹp hắn. Mà cũng tại tiểu Hắc là giống đực nên mới vô tình nhận lấy cơn ghen lồng lộn như vậy. Âu Dương Thần, có ai giống như ngươi không? Đến mèo cũng ghen được. > <
Ta vuốt vuột bộ lông trắng mềm của Tiểu Hắc. Con mèo nhỏ nằm ườn trong lòng ta, hưởng thụ cảm giác thỏa mãn phơi nắng. Ta rút từ trong túi ra một sợi lụa hồng dài dài, cười nham hiểm nhìn Tiểu Hắc. Con mèo nhỏ như được cảm nhận được mức độ nguy hiểm thì cảnh giác lùi lại, kêu lân mấy tiếng. Ta càng tiến lại gần, nó càng lùi nhiều hơn. Bất chợt, nó quay người phóng vụt đi. Ta liền chạy theo, hét lên:
- Tiểu Hắc, đứng lại, ta phải đeo nơ cho mày!
Con mèo càng chạy nhanh hơn, chốc lát đã biến khỏi tầm mắt ta. Ta giận dỗi dậm chân rồi cầm dải lụa đi tìm nó. Con mèo chết dẫm, để chủ nhân phải đi tìm thế này đây.
Đến một hành lang nhỏ ở Tư Phùng Điện, ta chợt nghe tiếng mèo kêu, có vẻ rất thảm thiết cùng với tiếng nói:
- Ngoan, mèo cưng, chị nuôi em nhé.
Ta liền chạy đến thì thấy tiểu Hắc đang vùng vẫy trong lòng một cô nương nào đấy. Mái tóc dài túm gọn, quần áo không giống phi tần hậu cung mà giống nữ tử giang hồ. Trên hông còn đeo một cây kiếm nhỏ.
- Tiểu Hắc… – Ta gọi.
Tiểu Hắc liền kêu lên một tiếng như gặp được cứu tinh. Cô nương kia ngẩng đầu lên nhìn ta, cười:
- Mèo của cô à? Xin lỗi, ta tưởng nó là mèo hoang.
Khẩu khí phóng khoáng, vui vẻ, không một chút cầu nệ. Ta gật gật đầu. Tiểu Hắc nhảy ra khỏi vòng tay kìm kẹp của nữ tử kia, chạy đến vờn chân ta lấy lòng. Ta bĩu môi. Con mèo đáng chết, ta không quan tâm ngươi nữa. Ta nhìn người trước mặt, cười đáp lại:
- Cô là ai thế? Trước giờ ta chưa từng gặp cô. Ta là… à… Hoàng hậu Ngọc Quốc.
Ta đáp lại, lúc đầu không định xưng Hoàng hậu nhưng Âu Dương Thần nói rằng ở trong cung mà có ai hỏi ta là ai thì phải trả lời như vậy. Thế mới không bị bắt nạt.
Người kia nghe ta nói thế thì kinh ngạc, mở to đôi đồng tử đen láy nhìn ta không chớp mắt. Giây phút sau, cô ta cười tươi như hoa, chạy đến ôm chầm lấy ta, kêu một tiếng: