Nam nhân thì cam đoan đến hơn phân nửa chả ai đáng tin, đầu óc Đàm Dĩnh hỗn độn, dù vậy vẫn nhớ rõ đa͙σ lí này. Cô đứng đơ một chỗ, ánh mắt thật sâu nhìn chằm chằm đối phương, như là muốn nhìn rõ mọi điểm trên mặt anh
Thẩm Lương Thần bị cô nhìn thì phì cười, “Tìm gì thế?”
“Tìm xem xem, có bốn chữ ‘Lòng mang mưu mô’ hay không.” Đàm Dĩnh lớn giọng trả lời anh, rõ ràng dù đang mặc đồng phục chính chắn, biểu tình lại ngây thơ như đứa trẻ
Thẩm Lương Thần cũng nhìn được, cô gái này rõ ràng đang say, dứt khoát không cùng cô nói lời vô nghĩa, cường thế nửa ôm cô đi ra ngoài, vừa đi vừa dỗ, “Lòng mang mưu mô sẽ không viết thẳng lên mặt, chỉ thể hiện qua hành động —— ”
Đàm Dĩnh nhíu mày nhìn anh, hình như là đang suy nghĩ ý tứ trong lời nói của anh
Mà trong lòng Thẩm Lương Thần lại đang suy nghĩ một chuyện khác, đối xử Đàm Dĩnh, xem ra sau này càng phải cẩn thận hơn, uống rượu xong cứ mê người như vậy, có bao nhiêu dụ hoặc không biết. Ngẫm lại năm năm nay cô dốc sức làm việc trong giới giải trí đầy phức tạp, không biết uống say xong rồi làm sao trở về nhà?
Là Trình Quý Thanh sao? Cũng cứng rắn ôm cô như vậy sao?
Anh nghĩ hơi nhiều, bên tai lại truyền tới tiếng Đàm Dĩnh không nguyện ý kêu rên, “Nói là không cần anh đưa về mà, trợ lí của tôi sẽ tới ngay bây giờ đó…”
” Được, anh chờ ở bên ngoài cùng em được không?” Thanh âm ôn nhu của anh cũng làm anh kinh ngạc, nay nhìn cô chật vật như vậy, anh luôn cảm thấy có lỗi với cô. Nếu là năm đó anh không ích kỷ như vậy, không tổn thương cô như vậy, cô nhất định sẽ không bị như thế này
Anh sẽ nhẹ nhàng dụ dỗ cô, thương yêu cô, đem cô che chở trong vòng tay của mình, sẽ bảo vệ cho ŧıểυ nhà đầu này thật lâu để không phải chịu khổ, phải đi lấy lòng từng người, bị người ta chuốc quá chén, càng không cần vì người đàn ông khác mà hao tổn tinh thần.
Âm nhạc xập xình làm cô nhức đầu, Đàm Dĩnh cũng không muốn ở trong đó, nên cũng không bài xích lời đề nghị chờ ở bên ngoài của anh
Lục Từ vốn đang cùng người khác hát hò, thấy Thẩm Lương Thần đỡ Đàm Dĩnh say mèm ra ngoài. Đàm Dĩnh lúc này đi không nỗi, hai chân nhũn ra, cả người gần như là treo trên người Thẩm Lương Thần. [windyhill2017.wp] Cho nên cô lập tức ném micro chạy tới, “Thẩm tổng?”
“Hai người là?” Lục Từ nháy con mắt, có chút không yên lòng thò tay qua, “Chị Trâu say rồi sao? Không làm phiền tới ngài, tôi—— ”
“Không phiền” Thẩm Lương Thần ôm người nhẹ nhàng tránh động tác của cô ấy, thản nhiên mở miệng, “Tôi vừa lúc định ra về, trợ lí của cô ấy ở dưới lầu, tiện đường đỡ cô ấy xuống dưới luôn”
Lục Từ biết Thẩm Lương Thần là một người không tệ, nɠɵạı trừ chuyện đính hôn vài năm trước thôi chẳng có gì cả, nhưng giờ đã khuya rồi, cùng một người đàn ông xa lạ? Cô chần chờ, lại nhìn nét mặt Đàm Dĩnh, vẫn còn có chút lo lắng, “Tôi cùng ngài xuống dưới”
“Ai, Lục Từ, cô đi đâu đó?” Phía sau có vị đồng nghiệp gọi cô, “Cô là nhân vật chính mà.”
Lục Từ không nhịn được khoát tay, “Mọi người hát đi!”
Cô đang định giải thích, Thẩm Lương Thần đã đưa Đàm Dĩnh ra cửa phòng, Lục Từ có chút kỳ quái, một người đàn ông như Thẩm Lương Thần, tựa như đối với người nào cũng mỉm cười lễ độ cả, mà cũng tựa như đối xử lãnh đạm xa cách với mọi người, hôm nay sao lại nhiệt tình như vậy?
Vị đồng nghiệp vừa gọi cô lại hát tới gần, thần bí hề hề ôm bả vai cô, nói: “Tôi cho cô biết một bí mật nè, tôi cảm thấy vị hôn phu kia của chị Trâu, rất có khả năng chính là Thẩm tổng.”
Lục Từ kinh ngạc một chút, “Cái gì?”
Người nọ “Hư” một tiếng, kề bên tai cô nói nhỏ, “Tôi biết người mỗi ngày đưa bữa sáng cho chị Trâu chính là anh ta, anh ta còn muốn tôi đưa thời gian công việc của chị Trâu cho anh ta nữa đấy.”
Hoá ra là như thế, Lục Từ kinh ngạc, không khỏi cảm thán công phu bảo mật thông tin của Đàm Dĩnh, hai người này bình thường thoạt nhìn nhìn hoàn toàn không hề liên quan gì nhau!
Vị đồng nghiệp hiểu trong lòng cô suy nghĩ gì, gật gật, “Bổn nha đầu, cho nên đừng có phá hỏng chuyện tốt của họ, đi thôi, hát tiếp đi, đến lượt cô hát rồi đó.”
“…”
……………………/windyhill2017.wordpress.com……………………..
Bên này Đàm Dĩnh bị Thẩm Lương Thần dẫn một mạch tới bãi đổ xe, gió lạnh thổi qua làm dạ dày của cô cuồn cuộn. Thẩm Lương Thần nhìn thấy cô khó chịu, mở cửa xe nhét cô vào, cúi người dặn dò, “Ngoan ngoãn đợi ở đây, anh sẽ quay lại ngay.”
Cách quán bar không xa có một tiệm thuốc, anh vội vàng chạy đi mua thuốc giải rượu và nước khoáng, khi quay trở lại, xe không có ai!
Thẩm Lương Thần nhíu mi nhìn một vòng, cả bãi giữ xe không hề có bóng dáng của cô gái đó? Nhất thời cảm thấy nóng vội cùng ảo não, bằng tốc độ nhanh nhất chạy đi tìm, trước sau chỉ mới có mấy phút mà đã biến mất, cô gái này quả thật không thể ép buộc
Cầm di động gọi điện thoại cho cô, cuối cùng phát hiện tiếng chuông điện thoại vang lên bên cạnh, anh đi vòng qua thân xe, thế mà lại tìm được cô đang ở đó
Cô ôm đầu gối ngồi xổm tại kia, mái tóc đen xe hết khuôn mặt, đầu chôn giữa hai đầu gối, không biết là cô có đang ngủ hay không. Vừa nhìn vậy, thấy cô thật gầy, gầy đến mức bóng của cô in trên nền nhà nhỏ như một điểm đen
Cảm giác tực giận tiêu tan, anh đi qua chạm vào bả vai của cô, thấy cô mờ mịt ngẩng đầu lên, cố gắng bình tĩnh hỏi cô, “Bảo em ở trong xe chờ anh, ngồi ở đây làm gì?”
Đàm Dĩnh cố gắng mở mắt đánh giá anh, cũng không biết có thấy rõ không, chỉ nhỏ giọng nói: “Em khi nãy hình như nhìn thấy Quý Thanh, định chào hỏi anh ấy, nhưng sau khi xuống xe thì không thấy nữa.”
Thẩm Lương Thần có thể nói là anh rất khó chịu không? Là cực kì cực kì khó chịu. Nhưng đối với cô gái này, anh có giận mấy cũng không thể phát tiết được, chỉ có thể lạnh lùng nhấc bổng cô lên, trực tiếp ném vào trong xe.
Cô trực tiếp nuốt viên thuốc anh đưa qua, tiện đà hạ cửa kính xe xuống cho thoáng khí, ở góc độ này, lông mi của cô hạ xuống, mỗi cử động của cô, giống như cào một lần vào lòng của Thẩm Lương Thần
Anh ho một tiếng, mở nắp nước khoáng đưa qua cho cô, “Uống nước.”
Cô chỉ biết nói tiếng “Cám ơn”, Thẩm Lương Thần ngồi ở đó, lòng pha đủ tư vị hỗn tạp, uống say rồi vẫn nhớ đến người kia, rốt cuộc là có bao nhiêu luyến tiếc rồi? Nhưng anh không đủ dũng khí chất vấn cô, sợ một khi mở miệng hỏi rồi, sẽ có một vài chuyện trở nên khẩn trương mất.
Chỉ tự an ủi trong lòng, cô trước giờ trọng tình cảm, chung quy giữa bọn họ có tới 8 năm kỉ niệm, hơn nữa nói không chừng trong quá khứ mỗi lần uống say là người nọ tới đón cô, cho nên cô mới sinh ra ảo giác như vậy thôi. Mà Thẩm Lương Thần không thể không xót xa thừa nhận rằng, anh đã thành công biến mình từ vị trí duy nhất trong lòng nàng thành duy nhị, tương lai trong lòng của Đàm Dĩnh, nói cái gì cũng sẽ có sự xuất hiện nhỏ nhoi của người đàn ông kia
Nói tóm lại đây chính là sự trả giá cho tính ích kỉ trước kia của anh, kết quả dù khổ cực đến mấy, anh cũng chỉ có thể nhắm mắt nuốt vào
Tâm tư của anh luân chuyển ngàn lần, đợi đến khi tinh thần hồi phục lại, phát hiện người bên vẫn nằm im, quay đầu vừa nhìn, cô thế mà đã ngủ rồi
Cũng chỉ có lúc này, anh mới có thể làm càn nhìn cô chằm chằm, gần như là tham lam nhìn thật lâu. Không sợ bị cô châm chọc, cũng không sợ bị cô cự tuyệt.
Thẩm Lương Thần hạ cửa kính, đưa tay vén sợi tóc bên má cô, nhẹ nhàng thay cô vén ra sau tai, ngón tay cẩn thận vuốt đường cong trên gương mặt của cô
Màn đêm yên tĩnh, trong khoang xe quá ấm áp, hơi thở quen thuộc của cô tràn đầy trong khoang mũi anh, anh cuối cùng nhịn không được, trở thành ŧıểυ nhân, nhân cơ hội cúi người hôn cô
Môi của cô rất mềm, Thẩm Lương Thần đời này chưa từng hôn qua nữ nhân nào khác, nhưng anh chắc chắn, ŧıểυ Nam của anh là tốt nhất. Môi anh nhẹ nhàng chạm lên môi của cô, nhưng vẫn cảm thấy không đủ, vừa chạm vào cô có chút, anh đương nhiên thấy không bao nhiêu là đủ cả
……………………windyhill2017.wordpress.com……………………
Sao đó rốt cuộc anh cũng không dám vượt qua Lôi Trì (không dám quá phận í), cô ngủ không yên, anh chỉ chạm nhẹ lên môi cô một chút, cô liền không thoải mái nghiêng nghiêng đầu.
Trong nháy mắt, Thẩm Lương Thần chống lên lưng ghế, trên người đã sớm phủ một tầng mồ hôi. Nhìn bộ dáng hồn nhiên không hay biết gì của cô liền thấy buồn cười, 30 tuổi rồi, vẫn giống y như đứa trẻ vậy, thật là nhịn không nổi mà
Thấy được mà ăn không được, thật đúng là khó chịu
Anh lái xe đến trước nhà cô, xe vừa tắt máy, cô liền tỉnh lại, dụi dụi mắt, bắt đầu cởi dây an toàn, “Đến rồi a, cám ơn anh”
Thẩm Lương Thần nhíu mày nhìn cô, bắt đầu nghi ngờ không lẽ cô đã sớm tỉnh táo lại rồi sao, cô cố tình phớt lờ hành động khi nãy của anh sao?
Đàm Dĩnh sau khi xuống xe, cô cố ra vẻ cước bộ giống như thường ngày, cô lảo đảo đi về phía trước, đường đi xiêu xiêu vẹo vẹo. Thẩm Lương Thần nhìn một lát, vẫn khóa cửa xe trực tiếp đi qua, một tiếng cũng không nói liền ôm người nhấc bổng lên
“A.” Cô hoảng sợ, hai tay theo bản năng ôm chặt cổ của anh
Ngoan như vậy có phải tốt hơn không? Thẩm Lương Thần rất hài lòng, tâm tình cuối cùng cũng tốt hơn một chút, nhếch môi cười nhìn cô, “Như vậy tiết kiệm thời gian hơn.”
Quả nhiên là tiết kiệm thời gian hơn thật, mấy phút sau anh đã đưa cô đến trước cửa nhà, hơn nữa còn ở trong phòng bếp nấu trà gừng cho cô
Đây là lần đầu tiên Thẩm Lương Thần chính thức được phép bước vào ngôi nhà nhỏ của Đàm Dĩnh, diện tích không lớn lắm, bên trong cũng không gọn gàng, có lẽ là vì bình thường quá bận bịu công việc, trên bàn trà và bàn cơm cũng chất đầy văn kiện và giấy tờ
Sô pha nhỏ nhắn mà rất sang trọng, thiên về màu lạnh một chút, trên bàn trà có chạm khắc hoa văn dân tộc, phía dưới có mấy quyển tạp chí. Trên ban công trồng khá nhiều hoa, giàn hoa phía trên đặt rất nhiều chậu, vừa nhìn cực kì ấm áp
Anh vừa nấu nước, vừa nhìn chung quanh phòng của cô, cũng không rõ là cảm giác gì, tựa như giờ khắc này anh được ở gần cô hơn một chút. Anh còn đang ngắm nghía, chợt thấy người vốn đang ngủ yên trong phòng khách vọt vào phòng vệ sinh, tiếp truyền đến tiếng nôn mửa long trời lở đất
Thẩm Lương Thần bình thường đã quen sạch sẽ, mà lúc này ngay cả chân mày đều không thèm nhíu một cái, lập tức tắt bếp theo sau. Từ nhỏ đến lớn chỉ có người khác hầu hạ anh, anh hầu hạ người khác, thật đúng là lần đầu tiên.
Đưa cho nha đầu kia nước súc miệng, lại còn dọn dẹp sạch sẽ, tiếp đến mở nước cho cô tắm
Nhìn khí nóng bay mờ khắp phòng tắm, trong lòng Thẩm Lương Thần đấu tranh, quay đầu lại hỏi cô, “Tự em tắm được không?”
“cái gì cơ?” Cô liếc mắt nhìn anh, mí mắt nhíu lại, dựa vào tường gạch như muốn ngủ.
Thẩm Lương Thần nhíu nhíu mày, đưa tay vỗ lên má cô, lực đa͙σ kia không hề khách khí chút nào, “Ngửi mùi của em đây này, tắm xong rồi ngủ tiếp.”
Đàm Dĩnh khó chịu phất phất tay, bộ dáng như anh đang phá hỏng giấc ngủ, lầu bầu nói: “Anh thật phiền.”
Chê anh phiền, cô tuyệt đối là đầu tiên, Thẩm Lương Thần quả thực dở khóc dở cười, dứt khoát xắn cổ tay áo lên cởi quần áo cho cô, vừa cởi vừa nói: “Anh chỉ đang tốt bụng giúp em thôi, tuyệt đối sẽ không lợi dụng lúc người ta gặp khó khăn. Em đang hôi lắm, nhất định sẽ vì mùi hôi mà mất ngủ, cho nên giờ đây anh làm là vì tốt cho em, nghe hiểu chưa?”
Cô giống như là đang ngái ngủ, tất nhiên không trả lời anh, Thẩm Lương Thần tự cho rằng cô im lặng là đồng ý
Lúc tắm đương nhiên phải xoa xoa, Thẩm Lương Thần không dám nhìn lâu, trực tiếp dùng vòi hoa sen xịt xịt rồi dùng khăn tắm bao lấy cô
Cuối cùng chiếc khăn lông trắng nõn bao quanh thân thể cô, nửa che nửa đậy ở phía dưới, đường cong trên người càng nổi bật. [windyhill2017.wp] Thẩm Lương Thần thấy nghẹt thở, thật chết người, mà lúc này nếu làm ra chuyện gì hồ đồ, kiếm củi ba năm thiêu một giờ không nói, ngày mai cô gái này sẽ giết chết tâm của anh mẩt
Anh dứt khoát thuận tay mở nước lạnh, xối lên đầu mình vài lần, khi nào tạp niệm biến mất mới ôm cô về phòng
……………………windyhill2017.wordpress.com………………….
Thẩm Lương Thần vừa đem Đàm Dĩnh đặt lên giường, nào ngờ nữ nhân kia bỗng nhiên ôm cổ anh, dán hai má của mình vào, tinh tế vuốt ve tóc mai vừa ẩm ướt nước lạnh của anh. Toàn thân anh đã cứng lại rồi, cứng đờ duy trì tư thế quái dị
“Nóng.” Đàm Dĩnh cảm thấy toàn thân mình vặn vẹo, đặc biệt là dạ dày càng ngày càng nóng đến khó chịu, làm cho toàn thân đều nóng nực dày vò, cho đến khi hai má cạ vào nguồn ấm thoải mái kia, cảm giác khó chịu mới biến mất
Mà Thẩm Lương Thần sắp bị cô bức điên rồi, bộ ngực mềm mại của cô dính vào anh, bởi vì bởi vị động tác cọ sát hai má của cô làm anh kích động một trận. Anh muốn chúng nằm gọn trong lòng bàn tay mình mà xoa xoa, hoả khí toàn thân trên dưới không an phận liền bốc lên
Trước anh đoán là cô sẽ mượn rượu làm càn, mà chỉ sau một đêm này thôi thì hết. Nhưng bây giờ…
Sắc tròng anh chìm dần, hai tay giữ chặt gương mặt phiếm hồng của cô, thấp giọng gọi tên cô, “ŧıểυ Nam.”
“Ngô.” Đàm Dĩnh lại ôm anh, cuối cùng vẫn bị anh cản lại.
Đôi mắt thâm trầm của anh nhìn chằm chằm cô, như là giả thủ đang ngủ đông sắp thức tỉnh đang dãy dụa lần cuối. Hầu kết anh từ từ rung rung, thanh âm trầm thấp, mê hoặc cười rộ lên: “Muốn không?”
Đàm Dĩnh đương nhiên muốn, cảm giác lành lạnh kia thoải mái lắm, mà lúc này đầu óc đã hỗn loạn, không thể nào phân biệt được từ “Muốn” của anh là cái gì, cô theo bản năng gật gật đầu, dang tay ra
Giống như là đang đòi quả ngọt
Mà một giây sau, cô đột nhiên bị sóng nhiệt nhấn chìm
Thân thể so với khi nãy còn nóng hơn, trận sóng gió mạnh mẽ nóng bỏng ập tới, cô nghĩ sau này mình đừng nên uống rượu nữa, thật chết người a, vừa hoan du vừa khó chịu, không thể nào thoát ra được, cả người giống như là bị bọc lấy
Một đêm mộng, trong mộng bị khối nhiệt áp chế, đến hôm sau khi tỉnh lại cô thấy toàn thân tê rân, toan, khó chịu, thân thể mình như bị đập vỡ ra vậy
Đàm Dĩnh xoa huyệt Thái Dương, vén chăn định ngồi dậy, mà bắp đùi cô cứng ngắc, co rút cơ dữ dội, sau đó… Cô rốt cuộc cảm thấy có gì đó lạ lạ.
Quần áo đầy trên nền, nhưng không chỉ có mình đồ của cô, cái quần đen dài kia rất quen, còn có cả áo sơ mi trắng
Đàm Dĩnh máy móc quay đầu,thấy Thẩm Lương Thần đang ở trên giường, lộ ra bắp thịt rắn chắc