Đàm Dĩnh mắt nhìn vật trước mặt, là một hoá đơn chuyển tiền khủng, mà tên người chuyển khoản là Thẩm Lương Thần, lại nhìn sang tên người nhận... Chính xác là ba cô! Cô chỉ cảm thấy hoa mắt, khó có thể miêu tả cảm giác thất hồn lạc phách, cả người đều giống như bị hung hăng gõ một côn
Rốt cuộc là xảy ra chuyện gì? Nhiều năm trôi qua như vậy, giữa bọn họ đến cùng là phát sinh cái gì, mà Thẩm Lương Thần vì sao lại không nói lời nào? Những câu hỏi đa nghi trong khoảnh khắc liền tràn đầy đầu óc cô, nhưng vẫn như cũ không có lời đáp
Chuyện này vốn dĩ là chuyện liên quan đến cô, bây giờ nghe đến vừa xa lạ vừa đáng sợ
Thẩm Bảo Ý hợp thời còn nói: “Mỗi lần chuyển một khoản tiền khủng tới tài khoản này, hơn nữa còn chuyển thường xuyên, chuyện này xảy ra trước lúc hoả hoạn không lâu —— “
Quả nhiên lời chị ta vừa mới nói xong, sắc mặt Đàm Dĩnh càng không dễ nhìn, chính cô cũng hiểu rõ ràng ý chị ta là gì.
“Chị không phải là thông qua chuyện này để ám chỉ cái gì cho em, nhưng chị nghĩ, tóm lại vẫn là chuyện của em. Trận hoả hoạn trước kia có phải xảy ra một vài chuyện mà chúng ta không biết hay không, mà nói chú cùng Lương Thần tranh chấp là vì cái gì, lí do Lương Thần cho chú tiền, này chị đều không biết, cũng sẽ không suy đoán lung tung.” Chị ta nhìn chằm vào hai má trắng bệch của Đàm Dĩnh, từng chữ từng chữ nói: “Còn phải dựa vào việc em tự mình tìm hiểu đầu đuôi câu chuyện.”
“...”
Sau khi Thẩm Bảo Ý rời khỏi quán,cả người Đàm Dĩnh đều lâm vào hỗn loạn, cô ngồi trong quán cà phê mà không lập tức rời đi, ngồi lâu nhìn cửa sổ thất thần
Cô đương nhiên cũng sẽ không dễ tin lời Thẩm Bảo Ý nói, nhưng mấy thứ này đều dễ dàng tìm hiểu, Thẩm Bảo Ý sẽ không ngu ngốc đến nỗi dùng những chuyện này để đi lừa gạt cô
Hôm này thời tiết rất đẹp, là một ngày ấm áp sau tết âm lịch, mặt trời gay gắt chiếu sáng cả vùng, khắp nơi đều ấm áp, đáy lòng cô lại lạnh đến mức từng đợt phát run. Đó là cảm giác sợ hãi đối với mọi thứ, nồng đậm tràn đầy nội tâm của cô
Ngồi không biết bao nhiêu lâu, bả vai bỗng nhiên bị người ta nhẹ nhàng gõ, cô giống như chim sợ cành cong một loại hung hăng co quắp bả vai, quay đầu nhìn đối phương mang theo vài phần cảnh giác che giấu
Phục vụ bị bộ dáng này của cô làm cho hoảng sợ, khiếp khiếp chỉ xuống di động cô để ở trên bàn, “Ngại quá ŧıểυ thư, điện thoại di động của cô đã vang lên rất lâu, những vị khách kia cảm thấy cực kì khó chịu.”
Đàm Dĩnh giờ mới phát hiện tiếng chuông điện thoại của mình reo một lần lại một lần, mấy vị khách kia vẫn đang nhìn cô, cô ngượng ngùng xin lỗi,mặt đỏ vội vàng nhấc máy lên nghe
Lúc này, ngay tại đây, bỗng nhiên nghe được tiếng của anh làm cho cô chống cự theo bản năng, cô gần như không chút nghĩ ngợi liền hỏi lại, “Chuyện gì?”Nhớ tới trước kia thường bị anh trêu đùa, cô liền đổi chủ đề, nào biết như vậy càng làm thoả mãn ác thú của anh, làm cho cả ngừoi anh đều trở nên sung sướиɠ
Tâm tình Thẩm Lương Thần hôm nay rất tốt, mặt mày hớn hở nhìn cô, hai tay ôm chặt cô ở trước ngực. Hơi thở ấm áp nhẹ nhàng khoan khoái của anh nhẹ nhàng lướt qua bên tai cô, mang theo vài phần ôn nhu, “ŧıểυ Nam, hôm nay là sinh nhật anh.”
“...”
......................Lúc trước vào ngày sinh nhật Thẩm Lương Thần, đối với Đàm Dĩnh mà nói là một ngày đặc biệt quan trọng, quan trọng đến nỗi so với sinh nhật cô còn quan trọng hơn.Cô còn khoanh đỏ cả ngày trước ngày đó trên lịch của mình, đặt báo thức ngày sinh nhật trên di động, để có thời gian những ngày tiếp suy nghĩ điều bất ngờ dành cho anh.
Khi trẻ yêu một người, luôn tràn đầy đủ loại hành động ngây thơ ngốc nghếch, lúc đó Đàm Dĩnh cũng không nɠɵạı lệ.
Kỳ thật người như Thẩm Lương Thần, trước giờ đều không thiếu nữ sinh chủ động lấy lòng anh, rất nhiều món quà đối với anh chẳng hiếm lạ gì. Cho nên vài năm trước Đàm Dĩnh cô ý lấy lòng Thẩm đại thiếu bằng một món quà không giống ai, cô phải dụng tâm chuẩn bị một món quà rất lâu chỉ để làm anh cười vui vẻ, nhưng cô trước giờ làm như vậy chả biết mệt
Mấy năm trước, cô lúc nào cũng suy nghĩ món quà tặng anh, tuy rằng không phải vật gì giá trị, nhưng trên thế gian này tuyệt đối chỉ có một món —— đó là món qua do chính tay cô làm, đem tên của anh khắc thành logo rất tinh xảo, tự tay chế thành bút máy
Qúa trình chế tác cây bút không đơn giản, hơn nữa cô muốn cho anh bất ngờ nên mới chờ anh ngủ rồi làm, cho nên liên tục mất ngủ vài đêm. Cứ như vậy, cô chưa bao giờ thấy Thẩm Lương Thần dùng lần nào, càng không bao giờ mang theo bên người
Mà chẳng sợ như thế, Đàm Dĩnh lại đem việc quan trọng này bỏ qua một bên, mà mấy năm nay cô thật sự quên, quên sạch sẽ. Càng châm chọc là, cô hôm nay mới biết một vài chuyện...
................edited by Khuynh Lâu.........
Ánh mắt Thẩm Lương Thần thâm trầm nhìn cô chằm chằm, dường như còn có chút chờ mong. Đàm Dĩnh trầm mặc một hồi lâu, rồi mới chậm nửa nhịp nhìn anh, không gợn sóng nói câu, “Ừ, sinh nhật vui vẻ.”
Mi tâm Thẩm Lương Thần hung hăng trừng một cái, “Như vậy thôi?”
Anh dường như rất mất hứng, vẫn tưởng anh là đại thiếu gia, mới năm rồi cô càng náo nhiệt thì anh càng lạnh lùng, năm nay hình như tình hình hơi bị chênh lệch
Thấy Đàm Dĩnh vẫn không nói lời nào, cũng không tỏ vẻ gì, Thẩm Lương Thần an tĩnh một lát, nói: “Em chưa kịp chuẩn bị quà? Bây giờ em có thể mua bù”
“Không phải chưa kịp mua, là tôi quên.” Đàm Dĩnh ăn ngay nói thật, hoàn toàn không để ý sắc mặt âm trâm của anh, nghĩ nghĩ còn nói, “Anh cũng đâu thiếu quà sinh nhật đâu.”
Thẩm Lương Thần hung hăng nhìn chằm chằm cô một lát, khẽ cười một tiếng, “Được, không thiếu, chỉ là thói quen hàng năm khiến anh vui vẻ thôi, em có biết có thói quen rất khó thay đổi hay không, mà anh cũng lười sửa.”
Đàm Dĩnh nhìn chằm chằm gương mặt anh tuấn kia, cặp mặt màu hổ phách, trong đầu bất tri bất giác nhớ lại câu nói khi nãy của Thẩm Bảo Ý: người như Lương Thần, cho dù là một món đồ chơi yêu thích, chính nó không muốn buông tay thì không ai có biện pháp mang đi
Nhìn cô vẫn ngơ ngác ngớ tại chỗ đó như trước, như là không đem lời của anh nghe lọt vào tai, sắc tròng Thẩm Lương Thần âm trầm, ngón tay dùng sức nhéo nhéo hai má trắng mịn của cô, ngữ điệu bức ách ba phần, “ŧıểυ Nam, thật đúng là em không tiến bộ chút nào, không phải bây giờ em muốn cầu xin anh? Như vậy ngược lại em chẳng chuẩn bị gì cho anh cả? Em nói xem anh nên phạt em thế nào đây?”