Trước miếu Hà Bá rất yên tĩnh, chỉ có ba cái xác không đầu, máu chảy đầy đất. Trong bóng tối, một con tôm lớn màu đỏ thẫm, bị cụt một càng đang bò nhanh tới, mấy cái chân của nó di chuyển nhanh tới độ hóa thành một dải ảo ảnh, giống như có một dòng nước đang đẩy mạnh nó về phía trước.
Nó còn chưa đi vào miếu Hà Bá thì đã la to:
- Hà Bá gia, lão tôm con lại được gặp ngài rồi.
Lúc nó tới gần miếu Hà Bá, nhìn thấy ba cái xác thì lập tức giật nảy mình rồi mắng:
- Đồ mệnh ngắn, không có mắt, dám đến chỗ của Hà Bá gia quậy phá, đáng đời.
Nó nói xong liền đi vòng qua ba cái xác, tiến thẳng vào trong thần miếu rồi hô lớn:
- Hà Bá gia, ngài không sao chứ?
Đợi đến khi Hồng đại hiệp nhìn kỹ, thấy rõ bức tượng Hà Bá đã hóa thành đen kịt như bị bôi lên một lớp than, lại hô càng lớn:
- Hà Bá gia, ngài không sao chứ? Hà Bá gia, ngài không cần dọa lão tôm con, con rất nhát gan…
Nó đi quanh tượng Hà Bá, miệng không ngừng lẩm bẩm.
Không nghe thấy âm thanh nào đáp lại lời nó. Nó đi ra bên ngoài, lục soát pháp bảo trên thân của ba người kia, rồi kéo ba cái xác tới giữa sông, miệng nói:
- Dạo này vỏ sò muội muội chắc phải nhịn thèm phát khổ, hôm nay thì tha hồ rồi, ba người hẳn là đủ ăn ba ngày đi. À không, hình như không thể, biến hóa lớn nhỏ tùy tâm như thế, có khi một bữa đã ăn sạch. Thật là một kẻ tham ăn mà, khó trách sinh linh trong sông không nhiều lắm, nhất định đều là bị vỏ sò muội muội lén ăn rồi…
- Tôm cụt càng, ngươi đang nói ai thế?
Đột nhiên, một giọng nói giống của một bé gái, mang vẻ tức giận vang lên từ giữa sông. Hồng đại hiệp giật nảy mình, vù một cái đã chui tọt đến cửa miếu Hà Bá, nhìn về phía giữa sông. Một cái vỏ sò màu xanh đang trôi nổi trên mặt nước.
Hồng đại hiệp thở phào nhẹ nhõm, nói:
- Vỏ sò muội muội, lần sau đừng xuất hiện bất thình lình như vậy. Lão ca đây tuy trời sinh gan lớn, nhưng cũng chịu không nổi hù dọa như vậy đâu.
- Ta nói thân thể ba người này được linh khí thấm vào, da thịt nhất định rất ngon, gân cốt lại giòn dai, rất hợp để muội ăn.
- Nói bậy, ta sớm đã không ăn thịt người.
- A, không ăn người, vậy thì…
- Ta chỉ ăn tôm.
Hồng đại hiệp giật mình nhảy dựng lên, lớn tiếng nói:
- Ngươi... ngươi... Ta đang thắc mắc con cháu nhà tôm sao lại không thấy đâu, thì ra là bị ngươi ăn rồi.
Nó nói xong liền hét lớn một tiếng, lấy từ dưới vỏ ra một cái pháp ấn, làm ra vẻ định đánh tới. Nhưng nó vừa giơ lên đã lại buông xuống, thấp giọng nói:
- Hà Bá gia đã nói không được đánh lộn, nếu không ta đã đập vỡ cái vỏ sò mọc rêu xanh của ngươi rồi.
Vỏ sò dường như sớm đoán được Hồng đại hiệp không dám động thủ, cũng không để ý đến nó nữa, bơi dọc theo bờ sông, đi vào trong miếu Hà Bá.
Vừa vào trong, vỏ sò liền nhìn thấy tượng Hà Bá đen kịt, nhưng không nói lời nào. Hồng đại hiệp thì ở một bên thấp giọng nói:
- Chỉ sợ Hà Bá gia dữ nhiều lành ít.
- Nói linh tinh cái gì vậy!
Vỏ sò cả giận nói.
Một con tôm và một vỏ sò vây quanh tượng Hà Bá một hồi. Không qua bao lâu, vỏ sò giống như cảm giác được cái gì đó, đột nhiên hô khẽ:
- Hà Bá gia.
Tượng Hà Bá truyền ra một âm thanh yếu ớt. Hồng đại hiệp lập tức mừng rỡ nói:
- Hà Bá gia, ngài không sao chứ?
- Ừ, các ngươi đã đi đâu thế?
Trần Cảnh hỏi, giọng giống như trọng thương vừa tỉnh, cực kỳ suy yếu.
- Con bị một tên đạo sĩ không biết từ đâu đến bắt đi. Y nói muốn thu con làm thú cưỡi, con liều chết không theo. Y đang định bắt con đeo xích vàng hay cái gì đó thì đột nhiên có một người tóc đen, mặc áo đen xuất hiện. Người đó giết tên đạo sĩ kia, sau đó đi luôn.
Hồng đại hiệp lập tức trả lời. Trần Cảnh nghe nó miêu tả, biết nhất định là Quy Uyên cứu hắn nó.
Hồng đại hiệp nói xong, vỏ sò mới chậm rãi nói:
- Ta trở về nhà một chuyến.
- Nhà? Chỗ nào?
Trần Cảnh hỏi.
Hồng đại hiệp cũng vểnh tai nghe.
- Đông Hải.
Vỏ sò nói.
- Vỏ sò muội muội, muội lừa gạt ca còn được, nhưng sao ngay cả Hà Bà gia cũng gạt?
Hồng đại hiệp lớn tiếng nói.
Vỏ sò đáp lại:
- Thuận theo bên dưới mắt sông, có thể chạy thẳng đến Đông Hải.
Trần Cảnh chỉ ừ một tiếng rồi không có động tĩnh gì nữa. Đối với hắn, hai tiểu yêu này đi đâu cũng được, chỉ cần không xảy ra việc gì là tốt rồi, cũng không cần báo cáo với hắn. Nhưng mà hôm nay có quá nhiều chuyện xảy ra, chỉ trong một đêm hắn đã trải qua mấy lần bị ám sát suýt chết.
Trời sắp sáng, Trần Cảnh bảo chúng nó ra ngoài để xử lý ba thi thể trước miếu Hà Bá, tránh việc có người trong thôn Hà Tiền dậy sớm thấy được.
Hồng đại hiệp lập tức chạy ra, kéo toàn bộ ba thi thể vào giữa sông. Còn vỏ sò thì nán lại, hỏi:
- Hà Bá gia, ngài thật sự không sao chứ?
- Không có việc gì, nghỉ ngơi một lát là ổn.
Nhưng một lát này này là bao lâu thì chính hắn cũng không biết.
Lúc bốn người kia đi tới phía trước miếu Hà Bá, Trần Cảnh nói chuyện với bọn họ, đồng thời cố gắng câu thông với Mê Thiên kiếm đang biến hóa. Cuối cùng, hắn dựa vào linh lực ẩn chứa trong kiếm, thi triển Trảm tiên phật giết được ba người, còn một người chạy thoát.
Cũng may người đó cũng không quay lại. Nếu quay lại, y sẽ phát hiện Trần Cảnh đã không còn sức phản kháng nữa rồi. Nhưng với một kiếm kia của hắn, cho dù vẫn còn kẻ địch ẩn trong bóng tối, cũng không một kẻ nào dám đi ra thử nghênh đón.
Vài ngày liên tiếp gió êm sóng lặng. Ban ngày có người trong thôn tới miếu Hà Bá, nhìn thấy tượng thần đen kịt, mỗi người đều ngạc nhiên. Ngay cả những người già có kinh nghiệm trong thôn đến quan sát miếu thần cũng không thể nói ra nguyên nhân là gì. Hồng đại hiệp và vỏ sò mỗi ngày đều ở trong Tú Xuân loan để canh gác phía trước miếu Hà Bá. Buổi tối, Hồng đại hiệp sẽ vào trong miếu, còn vỏ sò thì ở lại bờ đê. Chúng nó tự nhiên cũng cảm giác được Trần Cảnh suy yếu.
Từng ngày trôi qua, Tú Xuân loan gió êm sóng lặng. Gió tiếp tục thổi, mây tiếp tục bay, khắp thế gian tiếp tục diễn ra đủ loại hưng suy luân phiên. Màu đen kịt trên tượng Hà Bá cũng đã trôi hết.
Đột nhiên vào một ngày, Quy Uyên trở lại. Lúc ấy là buổi đêm, ánh sao xán lạn, ánh trăng như sương, y vẫn bộ dáng chân trần, tóc đen, áo bào đen như trước.
Y đi vào bên trong miếu Hà Bá. Hồng đại hiệp giật mình kêu to, rồi nhìn rõ là ai bèn nói:
- Ngươi chính là đại tiên mặc áo đen đã cứu lão tôm ta, nhưng lại không cứu tới cùng đây mà.
Trên thân Quy Uyên đột nhiên hiện lên một tầng ảo ảnh. Hình ảnh một con rùa hiện ra, Hồng đại hiệp lập tức hô lớn:
- Thì ra là ngươi, lão rùa đen.
Quy Uyên chỉ cười cười, không nói gì thêm. Y cúi người, thi lễ với tượng Hà Bá rồi nói:
- May mắn không làm nhục mệnh, trâm kia đã đưa đến tay Diệp tiên tử.
- Sư tỷ của ta không sao chứ?
Khí tức của Trần Cảnh đã không còn mỏng manh như lúc trước.
- Diệp tiên tử có pháp lực cao thâm, pháp thuật kinh người, cho dù ta không đến, nàng cũng sẽ bình an vô sự.
Y nói xong, lại lấy từ trong ngực áo ra một quyển sách lụa, nói:
- Đây là Thần du tinh không quyết mà Diệp tiên tử bảo ta mang đến, chuyên tu nguyên thần, có thể khiến nguyên thần của ngài hiển hóa, luyện tới tinh thâm có thể dùng thần hồn ngao du thiên địa.
Tuy người tu hành không có thân thể thì không nhất định sẽ chết, thế nhưng lúc đó Trần Cảnh đã lâm vào hôn mê, còn thân thể, xương cốt của hắn tựa như đã chết đi, không nghe theo ý thức điều khiển nữa. Nếu Diệp Thanh Tuyết không phong cấm hắn vào bên trong tượng thần, nhất định hắn đã hồn bay phách lạc rồi. Khi hắn tỉnh lại sau năm năm hưởng nhang đèn, linh hồn đã dung hợp với tượng thần.
Trần Cảnh không thể xem nên Quy Uyên đọc cho hắn nghe. Trần Cảnh tập trung tinh thần và yên lặng nghe.
Đến lúc Quy Uyên đọc xong quyển Thần du tinh không quyết kia, thì Trần Cảnh lập tức nhận ra sách này thực chất là chỉ thẳng phương pháp tu hành nhắm tới trường sinh. Tu đến chỗ cao thâm, nguyên thần sẽ hiển hóa, không hề bị thân thể ràng buộc, có thể dùng trạng thái linh hồn đi khắp đất trời. Núi Thiên La sẽ không có pháp quyết này, vậy Diệp Thanh Tuyết lại có được từ nơi nào? Mà Thiên yêu hóa hình thiên lúc trước cũng là vật hiếm có. Nếu yêu thú có pháp lực cao thâm nhưng chưa hóa hình nghe được, sẽ có khả năng rất lớn ngộ được phương pháp tu hành. Ngay cả Quy Uyên nghe xong cũng mới chính thức hóa thành người. Còn thân thể Trần Cảnh đột nhiên biến thành tượng đá, muốn tu hành, nhưng ở sâu trong chỗ tối tăm luôn có một lớp màng ngăn cách, khiến hắn không có cách nào đột phá, vậy mà sau khi nghe xong lập tức thông thấu.
- Sư tỷ của ta có nói cái này là từ nơi nào có được không?
Trần Cảnh hỏi.
- Diệp tiên tử cũng không nói gì, nhưng ta biết Thần du tinh không quyết là phương pháp tu hành của núi Phương Thốn.
- Núi Phương Thốn? Đây là nơi nào?
- Một môn phái thần bí, không biết lai lịch. Chỉ biết môn phái này không có nhiều đệ tử, hơn nữa tu vi của phần đông đệ tử cũng không cao, nhưng chưởng môn mỗi đời đều là nhân vật đứng đầu trong trời đất. Theo truyền thuyết, bên trong núi Phương Thốn có người đã vượt lên trên Tiên đạo.
Trần Cảnh lại muốn truy hỏi sự tình về Diệp Thanh Tuyết, nhưng Quy Uyên cũng không biết. Y rời đi trước lúc hừng đông. Trần Cảnh hỏi y đi nơi nào, y lại nói chưa biết, chỉ nói mỗi nơi đi một chút. Nhưng Trần Cảnh nhìn ra y có chuyện không muốn nói, tuyệt đối không phải chỉ tùy tiện đi một chút. Với tu vi của y, không thể nào là yêu quái bình thường, nhất định là có lai lịch.
Nhưng bất luận y là ai, có lai lịch thế nào đều không quan trọng đối với Trần Cảnh. Hiện tại, ngoại trừ tu hành, hắn chỉ suy nghĩ Diệp Thanh Tuyết đã làm gì. Lúc trước nàng nói Thiên yêu hóa hình thiên là mượn, vậy Thần du tinh không quyết này thì sao, lại là mượn sao? Hay là cướp đoạt?!
Thân thể Trần Cảnh thành tượng đá, cho nên Diệp Thanh Tuyết mang đến Thiên yêu hóa hình thiên . Ý định của nàng là khiến Trần Cảnh có ngày biến hóa, thân đá hóa thành thân người. Rồi sau đó Quy Uyên mang đến Thần du tinh không quyết , cái này thuộc về phương pháp tu đại đạo nguyên thần, bất luận thân thể ban đầu là gì cũng đều có thể tu hành.
Mặc dù Quy Uyên chỉ đọc một lần, nhưng Trần Cảnh như khắc ở trong lòng. Hắn nhớ rõ rành mạch, sẽ không bao giờ quên. Thần du tinh không quyết này thuộc về phương pháp luyện thần, không phải phương pháp luyện khí. Nếu không tu pháp thuật, không tu thần thông, không luyện khí thì cũng có thể tu luyện pháp quyết này, nhưng cũng có khả năng tu hành chưa thành thì đã thân tử đạo tiêu rồi. Mà ở ngày tu thành đó, nguyên thần hiển hóa, thần thông tự hiện, pháp thuật phất tay là thành.
Thần du tinh không quyết này chủ yếu phân thành ba tầng, trong đó tầng thứ nhất tên là Âm thần hiển hóa, lại phân làm mười ba cảnh giới nhỏ, theo thứ tự là: Trai giới, Hưu lương, Thải khí, Thiện định, Bất ngữ, Tồn tưởng, Trì tịnh, Tức tâm, Tuyệt tích, Đạo dẫn, Thổ nạp, Thải bổ, Thức tính.
Những cảnh giới nhỏ này cũng không cần tu luyện theo thứ tự, chỉ cần vừa đột phá là có thể hiển hóa âm thần. Trần Cảnh đã có thể làm được đa phần, chỉ có một phần nhỏ là chưa thể. Hơn nữa, có mấy điểm bất đồng khá lớn với quan niệm tu hành thường ngày của hắn, nên khiến hắn có chút khó lý giải.
Nước sông cuồn cuộn, không ngừng chảy xiết, mang linh khí và bùn cát từ thượng du xuống, lại cuốn đi những vật ô uế.
Mới mùa hè sóng nước mênh mông, chớp mắt đã sang thu xào xạc gió. Rồi đông lại tới, tuyết bay bay, trời đất chìm trong một màu trắng xóa.