Tuy nhiên, khi Trần Cảnh nhìn sang hướng khác thì bốn phía đã hóa thành một màu trắng xóa, sương trắng dày đặc, không nhìn được quá ba trượng. Hắn phóng thần niệm ra dò xét, lại như hãm phải vũng bùn. Thứ duy nhất hắn thấy rõ ràng là vách núi trước mặt. Hít sâu một hơi, Trần Cảnh đặt chân trái lên vách núi, tiếp đến lại bước ra chân phải, cứ thế tiến lên. Trọng lực như bị đổi chiều, thân hắn nghiêng một góc chín mươi độ so với mặt đất.
Ngay lúc Trần Cảnh đặt cả hai chân vào vách đá, quanh người hắn liền bốc ra hơi nước mông lung, như sương mù buổi sớm. Thế nhưng, hiệu ứng này lại không làm hắn có vẻ thoải mái phiêu dật mà chỉ tạo thành cảm giác đè nén nặng nề. Hơi sương ban đầu rất mỏng, rồi theo bước đi của Trần Cảnh mà dần dày lên, mãi cho tới khi che kín thân hình của hắn, khiến hắn giống như một đám mây xám trắng sát triền núi đang tà tà nâng độ cao, gió thổi không tan.
Nhìn từ ngoài, mọi thứ có vẻ rất suôn sẻ. Nhưng chỉ một mình Trần Cảnh cảm nhận được, ngay từ lúc hắn bước những bước đầu tiên, vách đá đã rung lên, tựa như muốn giũ hắn rơi xuống. Rồi tiếp đó, cứ mỗi lần hắn bước, vách đá lại giống như nghiêng đi một chút, mãi cho tới lúc này, nó đã như sắp song song với mặt đất.
Đương nhiên, đây chỉ là cảm giác của một mình Trần Cảnh. Nếu có người đứng dưới vách đá, có lẽ chỉ nghe được tiếng nước chảy róc rách, rồi dần dần âm thanh đó hóa thành tiếng sóng biển đập mạnh, sau cùng còn nghe được tiếng kiếm ngân vang rất nhẹ, nhưng lại mãi không tắt, được gió mang theo khắp chốn.
Khi Trần Cảnh bước tới đỉnh núi thì trời đã đầy sao. Mặt trời đã lặn từ lâu, nhường chỗ cho bóng đêm trải dài đến vô biên, chỉ còn thấp thoáng thấy những dãy núi liên miên, nằm im lìm như những con hung thú đang say ngủ. Gió đêm rét lạnh thổi qua da thịt, buốt như đao cắt, vô vàn vì sao lấp lánh nằm xung quanh vầng trăng khuyết lơ lửng nơi góc trời Tây Nam.
Nhưng hắn cũng không có tâm trạng để ngắm cảnh, bởi vì trên đỉnh núi có một người. Không, không chỉ là một người, còn có một ngôi đình nhỏ để nghỉ chân ngắm cảnh. Ngôi đình màu tím đen, được dựng liền kề vách đá, tạo cảm giác như được thiên nhiên tạo thành cùng lúc với núi này. Cạnh đình nhỏ là một người mặc áo báo thêu hình ngôi sao, đầu đội mũ lông, đang đứng lặng im, ngẩng đầu nhìn trời sao.
Y biết Trần Cảnh đã tới, bèn quay đầu, vẻ mặt phổ thông nhưng tạo cảm giác khoan thai giống như là trong núi sâu vực thẳm, khác hẳn với tưởng tượng ban đầu của Trần Cảnh.
- Ha ha, bộ dáng của ta trông lạ lắm sao?
Y cười hỏi, giọng vừa phải.
Trần Cảnh không nói, mỉm cười, lẳng lặng nhìn Sơn Thần bí hiểm trước mắt. Hắn thầm so sánh người này với các Sơn Thần mình biết, cảm giác cho dù là Thúy Bình nương nương cũng kém hơn người này một chút.
- Mặc dù là chúng ta có thần vị ngang nhau, ta không thể trấn áp ngươi, nhưng nếu ta muốn giữ ngươi lại thì rất dễ.
Y lại cất tiếng, vẫn bằng giọng điệu bình thản.
Trần Cảnh cười cười, vẫn không nói gì.
- Sao, ngươi không tin à?
- Ta tin.
- Ngươi không muốn bị bắt chứ?
Đối phương bình tĩnh hỏi, đoạn chắp hai tay ra sau lưng, nói:
- Chỉ cần ngươi giao quyển sách trong tay ngươi cho ta, ta sẽ mặc ngươi rời đi, còn có thể giúp ngươi ngăn cản truy đuổi một hồi.
Trần Cảnh cũng không đáp lại vấn đề này, mà nói:
- Nếu ngươi để cho ta rời đi, ân tình hôm nay ta nhất định không quên.
Đúng như lời đối phương nói, tuy cùng thần vị, nhưng pháp lực lại không giống. Chưa kể, dù nhìn thì có vẻ hắn leo vách đá rất nhẹ nhàng, nhưng chỉ hắn mới biết được mình đã lãng phí bao nhiêu tâm lực. Hiện giờ, nếu đối phương muốn giữ hắn lại, hắn muốn đi cực khó khăn.
- Ha ha, ngươi đang chạy trốn như chó nhà có tang, vậy mà tâm lại như mây trắng trên trời, cũng kỳ lạ thật.
Đối phương lại nói bằng cái giọng không nặng không nhẹ, không nghe ra nổi là khen ngợi hay là châm chọc.
Trần Cảnh cũng không đáp lời, chỉ nhìn thẳng vào mắt đối phương, tựa hồ muốn nhìn thấu những điều đối phương đang nghĩ.
- Ngươi có biết, có bao nhiêu người đang tìm ngươi ngoài kia không?
- Bất kể là nhiều hay ít, chỉ cần ngươi để cho ta rời núi, ta tất có thể trở về. Chỉ cần ta tìm được một chỗ yên tĩnh, khôi phục pháp lực, kiếm tại bên người, vậy thì kể cả có gió bão tám phương, đất trời đổ sụp, cũng lại làm sao?
Thân thể của Trần Cảnh đã muốn nát vụn, giọng nói cứng ngắc rời rạc, nhưng một câu này lại mang khí phách của ngọn núi sừng sững trước biển khơi, mặc cho gió to sóng lớn, mình ta vẫn sừng sững ngạo thị thiên hạ.
Hắn chưa bao giờ nói những lời như vậy, cho dù trong lòng kích động phẫn nộ đến đâu, thì cũng sẽ chỉ làm mà không nói, đây là tính cách của hắn. Nhưng lúc này hắn lại nói, chẳng những cho Sơn Thần bí hiểm trước mặt nghe, còn là cho chính mình nghe.
Đối phương cũng rất bất ngờ, y không ngờ rằng Trần Cảnh đang bình tĩnh nói chuyện, lại đột nhiên bật ra những lời hào khí ngất trời như vậy. Y không biết quá khứ của Trần Cảnh, nếu không nhất định sẽ càng thêm bất ngờ.
Được truyền bài vị Hà Bá, bị con cá thành tinh trong khúc sông đó dâng sóng muốn nhấn chìm miếu thờ, lại thoát được từ trong hiểm cảnh, rồi bất đắc dĩ phải cầu thần linh xung quanh để mượn pháp lực, đến nay vẫn còn thiếu Sơn Thần núi Thúy Bình một lời hứa hẹn lớn bằng trời. Tiếp đến, bị Hà Bá Ác Long hạp thừa dịp thần vị chưa ổn định mà đánh tới, rồi lại thoát thân từ chỗ chết. Lại đến Thổ Địa dùng hồn cổ, bị ép theo Thành Hoàng, bị trúng nguyền rủa trong thành Tần Quảng. Mỗi việc đều khiến hắn đứng giữa lằn ranh sinh tử. Hắn gần như cửu tử nhất sinh mới từ âm phủ trở lại được nhân gian, lại bị trời đất nhân gian bài xích, bị người gọi là ma vật cõi âm, một đường đuổi giết, chỉ muốn hắn thần hình câu diệt. Tất cả, tất cả đều là nghìn cân treo sợi tóc, có thể bức một người đến phát điên.
Hắn nói những lời kia có vẻ rất bình thản, nhưng trong cái bình thản ấy lại ẩn chứa biết bao cay đắng cùng hào khí.
Trần Cảnh vừa dứt lời, Sơn Thần kia bỗng cười lớn lên.
Qua một tràng cười dài, y bình thường trở lại, cũng nhìn thẳng vào mắt Trần Cảnh, đột nhiên hỏi một câu:
- Rất có hào khí! Nếu ta nói, chỉ cần ngươi đưa quyển sách kia để ta nhìn qua là được, ngươi có dám không?
Trần Cảnh cười nhẹ, nói:
- Có gì không dám.
Sau đó, hắn không chút chần chờ, lấy quyển sách hô phong hoán vũ ra, đưa tới trước mặt vị Sơn Thần bí hiểm này.
Từ trên cao nhìn xuống, giữa trời đất mịt mờ này, núi non tĩnh lặng như thú dữ ngủ say, sông nước miên man như rồng uốn lượn. Bên trong vô số những con sông lớn nhỏ kia, các loại luân hồi tiêu tán đang không ngừng được trình diễn. Còn trong dải núi liên miên trải dài, Trần Cảnh đứng ở trên đỉnh một vách đá dựng đứng, nhìn nơi này tựa như một con rắn lớn đang giấu mình vào lòng núi, nửa thân trên thì vươn nhập vào giữa đất trời, như muốn hóa rồng bay đi.
Sơn Thần kia nhìn vào mắt Trần Cảnh, chợt bước một bước tới trước mặt hắn, chiếc áo bào như gom cả sao trời trên đó cũng theo gió mà động. Y tiếp lấy quyển sách, nhìn kỹ chữ ở bìa sách, mở ra, vừa thấy hàng chữ thứ nhất thì vẻ mặt luôn bình tĩnh kia lập tức chuyển thành kinh ngạc. Y ngẩng đầu hỏi:
- Ngươi có biết Tốn phong và Nhược thủy là cái gì không? (Đã giải thích ở cuối chương 66)
Nói xong, y cũng không đợi Trần Cảnh lên tiếng, đã tự trả lời:- Gió Tốn vô hình vô chất, lại có thể thổi tan vạt vật trong trời đất như thổi tan khói bụi, tính cả hồn phách con người. Nếu thân thể bị gió này thổi qua, thì sẽ hóa thành bụi. Mà nước Nhược theo truyền thuyết thì có thể nhấn chìm vạn vật, thánh nhân cũng không thể vượt qua, chỉ cần một giọt cũng đã đủ khiến vạn vật tiêu biến, cho dù đó là chất liệu gì đi nữa.
Trần Cảnh quả thực không biết Tốn phong và Nhược thủy là vật gì, chẳng qua trực giác nói cho hắn biết, thuật hô phong hoán vũ này không phải là pháp thuật đơn giản, thậm chí có thể ở một đẳng cấp cao hơn gọi là thần thông, hơn nữa còn là thần thông vô cùng lợi hại.
- Ngươi có hối hận không?
Sơn Thần thần bí nhếch miệng cười, giống như là châm chọc.
- Nếu ta hối hận, hiện tại ngươi đã nghe thấy có tiếng kiếm ngân vang.
- Ha ha... Rất khí phách, Bạch Nham ta đi khắp thiên địa, thiên hạ có không ít kẻ phong lưu, nhưng hào khí như vậy lại chẳng được mấy người, ha ha...
Sơn Thần tự xưng là Bạch Nham này đột nhiên ngửa mặt lên trời cười to, dáng vẻ nho tướng* ngẩng đầu xem thiên văn khi đi tuần tra ban đêm đã chuyển sang thành mãnh tướng dốc bầu rượu, múa kiếm lớn, hát vang cuồng dã.
(*Nho tướng: chỉ dạng tướng quân nho nhã, phong độ, nhìn có học vấn)
Dứt lời, y trả lại cuốn sách cho Trần Cảnh, nói:
- Tuy pháp thuật này huyền bí, nhưng không đủ để Bạch Nham ta thuận miệng hủy lời hứa. Ta nói rồi, chỉ muốn xem một cái. Hiện giờ, ta còn hứng thú xem ngươi làm sao để thoát khỏi trận thế thập diện vi sát (mười mặt vây giết) này.
Dứt lời, y vung tay lên, xung quanh lập tức rõ ràng, không còn khắp nơi là sương trắng xóa. Trần Cảnh nhìn quanh, trời đất vẫn phủ trong đêm đen, nhưng lại thấy thêm rất nhiều người từ các đỉnh núi gần xa, trong đó có cả nam lẫn nữ, cả già lẫn trẻ, nhưng không một ai là người bình thường. Hắn nhẩm đếm, có chừng ba bốn mươi người.
Bọn họ cũng nhìn thấy Trần Cảnh đang đứng đơn độc trên sườn núi, nhưng lại không động.
- Những người này tuy không phải là đệ tử kiệt xuất nhất trong các môn pháp ở châu Hắc Diệu, nhưng có nhiều người tới vây giết ngươi như vậy, đủ thấy bọn họ rất coi trọng ngươi đấy. Có một vị đại trưởng lão tiên môn trấn thủ, còn lại đều là những kẻ có thiên tư không tồi.
Trần Cảnh bình tĩnh nhìn đám người, yên lặng lắng nghe.
- Ngươi ở chỗ này của ta, bọn họ không dám tới.
Bạch Nham tự tin nói.
Nghe tiếng nhưng không thấy người, Bạch Nham đã biến mất từ lúc Trần Cảnh thấy rõ xung quanh, như là chìm vào màn sương đêm. Trần Cảnh đột nhiên nói:
- Ta có một chuyện muốn nhờ.
- Ồ, nói thử xem?
- Nếu ta chết, hi vọng ngươi có thể đưa cuốn sách trong ngực ta cho một người tên là Diệp Thanh Tuyết. Nếu hiện tại nàng vẫn ổn, hẳn là ở núi Thiên La.
- Diệp Thanh Tuyết! Ha ha, ta đã sớm muốn gặp nàng rồi. Ngươi yên tâm, ta nhất định mang quyển sách kia tới núi Thiên La, về phần nàng có thể lấy được nó từ trong tay của ta hay không, thì phải xem Cửu Thiên Thần Lôi của nàng có được như lời đồn không đã.
Y cũng không hỏi quan hệ giữa Trần Cảnh và Diệp Thanh Tuyết, chỉ nhận lời một cách cực kỳ tự tin. Tự tin ở chỗ, nếu Trần Cảnh thật sự chết đi, quyển sách pháp thuật hô phong hoán vũ trước ngực hắn nhất định sẽ bị những người kia cướp được, nhưng bây giờ y lại đồng ý giúp, tức là tự tin mình có thể lấy về.
Trần Cảnh kinh ngạc, không ngờ người này biết sư tỷ Diệp Thanh Tuyết của mình. Hắn đoán, có lẽ lúc mình bị vây trong thành Tần Quảng suốt một năm dương gian kia, Diệp Thanh Tuyệt đã làm ra chuyện lớn gì đó, bằng không một Sơn Thần ở tận châu Hắc Diệu này không có khả năng biết nàng. Nhưng giờ cũng không có thời gian để hỏi kỹ, hắn chỉ khom người thi lễ, nói một tiếng đa tạ .
Bạch Nham hơi ngạc nhiên, nói:
- Ngươi không muốn ta chuyển thêm lời gì sao?
- Không cần.
- Thật sự không cần? Ví dụ như ngươi chết như thế nào, cần báo thù những ai?
- Không cần, ở trong mắt người khác, ta đã là ma vật đáng chết rồi. Nếu trước kia ta gặp được người như ta bây giờ, có lẽ ta cũng sẽ ra tay tru diệt. Ta biết ta có lý do để nhất định phải chết, nhưng ta lại không cam lòng chết, muốn ta tự sát ta không làm được, muốn ta nghểnh cổ ra ta cũng không thể giơ đầu. Vì thế ta muốn trở về, trở lại Tú Xuân loan trên sông Kinh Hà ở châu Cửu Hoa, từ nay về sau không dính tới khói bụi trần thế nữa. Nếu ta chết đi, bọn họ nhất định muốn nghiền xương ta thành tro, vậy cứ để cho máu thịt của ta dung hòa vào trong núi xanh đi, như vậy cũng có thể được yên bình mãi mãi, coi như là tâm nguyện của ta được đền bù rồi.
- Ngươi cũng thật là quái dị, vừa bừng bừng hào khí, quay đi đã sa sút tinh thần như thế. Ngươi cứ thế này thì không thể nào còn sống trở về được, trừ phi xuất ra một kiếm có thể dẹp nhuệ khí của cường địch cả mười phương, thì mới có thể có một đường sống. Tâm như chết, dù có muôn ngàn đại đạo, muôn vạn pháp thuật, thì cũng chỉ là cỏ cây trong núi, rong rêu trong nước, sao có thể trường sinh tiêu dao, càng sao có thể tranh một đường sinh cơ trong thiên địa, sống sót trong tình cảnh vạn linh cầu đạo?
Bạch Nham nhìn từ trên xuống dưới Trần Cảnh mà nói, tựa hồ không ủng hộ việc Trần Cảnh tự an bài hậu sự.
- Ha ha, có khi an bài hậu sự xong xuôi, lại trừ đi vướng bận trong lòng, xua tan muộn phiền trong ngực. Một người một kiếm, dù trời sập đất sụp cũng không sợ, thập diện vi sát chẳng qua cũng chỉ là gió xuân lướt qua mặt, khiến tóc mai nhẹ bay mà thôi.
Trần Cảnh bình thản nói, giọng không lớn, nhưng tiếng cứ quanh quẩn mãi trong không gian. Nói xong lời cuối cùng, Trần Cảnh ngửa mặt lên trời thét dài một tiếng, tiếng thét vang xa mãi, còn chưa tắt thì đã có tiếng kiếm ngân phóng lên cao.
Kiếm có kiếm ý, kiếm ý phụ thuộc vào tâm, trong tâm dâng lên hào khí ngất trời thì thế kiếm tự nhiên sẽ sắc bén đến không thể đỡ.
Trên bầu trời đêm bỗng xuất hiện một luồng ánh kiếm như sao băng. Mà Trần Cảnh lại như một đoạn tua kiếm màu xanh, theo kiếm mà động, nhẹ nhàng như không trọng lượng.
Thân kiếm sinh cương, tuy rằng không dày, cương khí khuếch tán bao lấy Trần Cảnh.
- Ha ha, tốt, vậy để ta đàn cho ngươi một khúc Thập Diện Vi Sát .
Bạch Nham cười to, khí chất an tĩnh như núi bỗng chuyển thành điên cuồng như mũi kiếm.
------------------------------
Giải thích một chút về kiếm sát và kiếm cương trong truyện:
+ Kiếm sát: sát khí hóa thực chất, ngưng tụ và phủ hững hờ quanh thân kiếm như một làn sương đen.
+ Kiếm cương: thân kiếm giống như tự phóng ra luồng năng lượng (hoặc luồng gió cực mạnh và liên tục nhưng cố định phạm vi) đúng theo hình thân kiếm, do đó nó có thể cố định lại phần thân kiếm gãy nát. Một mặt nào đó, nó giống như thay đổi chất liệu thân kiếm từ sắt thép sang năng lượng (Hơi giống kiếm laser trong Star War nhỉ).