Trần Cảnh nói xong liền ngồi khoanh chân xuống, phun ra nuốt vào âm linh khí trong không gian này. Đây là một cách thức để tĩnh tâm, có thể đè nén và xua tan các cảm xúc tiêu cực. Trước kia, Trần Cảnh vừa phun ra nuốt vào luồng linh khí đầu tiên thì sẽ thấy bình tâm, tới luồng thứ hai sẽ tiến vào cảnh giới vong ngã. Thế nhưng lúc này kết quả đó lại không xuất hiện.
Hắn vừa ngồi, tâm tình càng thêm buồn bực, như toàn thân bị người khống chế, vô cùng khó chịu. Vừa phun ra nuốt vào luồng khí âm linh đầu tiên, cảm giác bồn chồn đang cố áp chế trong hắn càng tăng, theo mỗi lần phun nuốt lại càng thêm kịch liệt. Buồn bực nhanh chóng chuyển hóa thành cảm xúc càng tiêu cực, khiến hắn đột nhiên sinh ra một ý niệm trong đầu.
Lẽ nào Hư Linh này muốn hại ta, lẽ nào nàng ta cũng là giả dối, cố ý để ta ngồi bất động, sau đó từ bên cạnh lao tới hại tính mạng của ta?
Ý niệm vừa nảy sinh, sát tâm đột nhiên bốc lên.
Trần Cảnh bỗng mở to hai mắt, con ngươi đã hiện đầy tia máu. Hắn nhìn về chỗ Hư Linh đứng, nhưng nào còn bóng ai ở đó. Cười lạnh, hắn vỗ một chưởng xuống phía dưới chân, người bay vọt lên cao, phóng về hướng Hư Linh ban nãy, chớp mắt đã tan biến trong bóng tối, chỉ còn nghe tiếng hét lớn của hắn và tiếng kiếm xé gió từ đằng xa truyền lại.
Trong bóng tối, như có gió lại như không có, không xác định rõ được không gian và thời gian, giống như là trời đất chưa phân chia, còn đang trong hỗn độn.
Trần Cảnh múa loạn thanh kiếm nứt vỡ quanh người, không biết bao lâu sau, hắn mới yên tĩnh trở lại. Hắn từ từ ngồi xuống, nhưng lại không biết nơi này có phải là nơi ban nãy hay không. Ít nhất ở trong mắt hắn, nơi đây vẫn là một màu tối đen, vẫn đầy những bóng ma quỷ ẩn hiện.
Hắn không tìm được Hư Linh, nàng tựa như là chưa từng xuất hiện. Múa kiếm hồi lâu khiến sát niệm của hắn tiêu giảm, đến giờ hắn chỉ còn lại sự kinh ngạc bởi vì bản thân đột nhiên điên cuồng như vậy.
Hắn càng nghĩ càng sợ hãi, vội vàng cố tĩnh tâm, ép những buồn bực bất an cùng sát niệm xuống. Đột nhiên, đầu óc hắn thanh thản lạ thường, suy nghĩ về tình hình bản thân thời gian gần đây, không khác gì biến thành một người khác, khiến chính hắn cũng cảm thấy đáng sợ.
Hắn lập tức hiểu rằng mình đã xảy ra chuyện gì đó, nhưng không biết nó bắt đầu từ khi nào, có lẽ là ngay khi tiến vào thành Tần Quảng rồi tỉnh lại trong căn nhà gỗ kia, cũng có lẽ là lúc giết chết U U.
Trong phút chốc, một người chậm rãi đi ra từ chỗ sâu trong bóng tối, thân mặc áo tơ, đầu đội hoa giấy trắng, tựa như đang mặc một bộ đồ tang, chính là Hư Linh. Nàng khẽ hành lễ vạn phúc, đồng thời nói:
- Hư Linh kính chào Hà Bá gia.
Trần Cảnh chỉ ngồi im, nói:
- Cô chiếu đi, ta nhìn, không có việc gì.
Hư Linh lẳng lặng nhìn đôi mắt của Trần Cảnh, mỉm cười, lấy từ trong ngực áo ra một chiếc gương màu đen, nói:
- Gương này ta đặt tên là Chiếu Hồn bảo giám, có thể chiếu hồn phách của vạn vật sinh linh, bất kể là sinh linh gì, đạo hạnh cao tới đâu, trạng thái hồn phách của sinh linh đó cũng không thể thay đổi.
Nàng vừa nói vừa lau nhẹ lên mặt gương, tiếp đó xoay mặt chiếu về phía Trần Cảnh. Hào quang chợt lóe lên, trong gương đã xuất hiện một người, hay đúng hơn là một ma.
Người nọ thiếu nửa cái đầu, hai mắt đỏ đậm, sắc mặt xanh mét, nhìn rất dữ tợn khủng bố, mặc dù là người quen nhìn được gương mặt này thì cũng không thể nhận ra đó là Trần Cảnh.
- Đây là bộ dáng hiện giờ của Hà Bá gia, ngài biết lần đầu tiên ta thấy ngài ở trong thành Tần Quảng là dạng gì không?
- Bộ dáng gì nữa?
Trần Cảnh khiếp sợ, khó có thể tin, tự kiểm tra thân thể cũng không cảm nhận được biến hóa nào, vậy thì tại sao lại biến thành dạng này?
- Là giống như những kỵ binh giáp đen mà chúng ta thấy khi ở ngoài thành, chỉ có giáp đen, không có thân thể mặt mũi. Vì ta vốn là vong hồn ở nơi đây, cho nên mới có thể nhận ra ngài.
Hư Linh nhìn chằm chằm Trần Cảnh, chú ý đến biến hoán của hắn. Cũng may, hiện giờ bộ dáng của Trần Cảnh tuy đáng sợ, nhưng lại không hề nổi sát tâm với nàng như lúc nãy.
Hư Linh khẽ lắc chiếc gương trong tay, hình ảnh trong gương tức thì thay đổi.
Trong đó hiện lên một lòng sông, hơi nước giăng giăng. Giữa lòng sông là một người đang ngồi, người này có bộ dạng giống Trần Cảnh trước kia như đúc. Thế nhưng nếu nhìn gần sẽ phát hiện, thân thể người này hiển nhiên không phải là chân thật, mà là một đám sương mù ngưng kết thành, kiếm trên tay người này cũng làm từ sương mù, trong kiếm lại có một con sâu thi thoảng động mình. Trần Cảnh biết đó là kiếm sát và hồn cổ bị phong ấn trong kiếm.
Điều khiến Trần Cảnh nghi hoặc là, trên thân của người trong gương kia lại có những điểm sáng đỏ ở khắp nơi, nếu nhìn kỹ còn nhận thấy rằng chúng đang di động như có sinh mạng.
Mà nơi nhiều điểm đỏ nhất là ở trên đầu, đúng chỗ Trần Cảnh bị đao chém mất.
- Những điểm sáng đỏ kia là cái gì?Trần Cảnh áp chế xao động đang dâng lên trong lòng, hỏi.
Mặt Hư Linh tái nhợt đi, nàng cũng nhìn chăm chú vào những điểm đỏ, nói:
- Nếu ta đoán không sai, đây là Lời nguyền ác mộng vong hồn .
- Lời nguyền ác mộng vong hồn? Có thể giải trừ không?
Trần Cảnh nghe mà kinh hãi, vội hỏi.
Trên thế gian, thuật nguyền rủa truyền lưu cực kỳ thưa thớt, nhưng uy danh lại rất lớn. Cho dù là đối với người tu đạo và thần linh, thuật nguyền rủa cũng tượng trưng cho sự thần bí và kinh khủng.
Hư Linh lắc lắc đầu, nói:
- Truyền thuyết từ rất lâu trước kia, vu tộc cường đại, thần thông che trời. Thuật nguyền rủa chính là từ vu tộc truyền lưu tới, cũng chưa từng nghe có người giải trừ được nguyền rủa.
- Ha ha, không ai giải nổi, sao có thể chứ!? Nếu thật sự như thế, hiện giờ vu tộc phải ở vị trí tối cao mới phải.
Trần Cảnh phản bác.
- Thuật nguyền rủa của vu tộc còn xưng là tế chú, trả giá bằng tính mạng của bản thân người đặt nguyền rủa.
- Tại sao cô biết được nhiều như vậy, thật sự thì cô là ai?
Trần Cảnh đột nhiên ngẩng đầu hỏi. Hư Linh cũng không trả lời, vẻ mặt như là đang suy nghĩ gì đó. Một lát sau, nàng mới nói:
- Ta cũng không biết, ta chỉ nhớ được mình là một cô hồn sắp tiêu tán, tìm kiếm địa phương âm sát khắp nơi, cuối cùng bám vào bài vị tổ tông của thôn Hà Tiền để hưởng nhang đèn tín ngưỡng, mới từ từ ngưng hình, ý thức cũng ngày càng rõ ràng.
- Nhưng tại sao cô lại biết những việc kia, những điều đó đều cực kỳ bí ẩn, thời nay không ai biết ngàn năm trước đã xảy ra chuyện gì, mà những nhân vật ngàn năm trước cũng biết rất ít.
- Ta nghĩ, hẳn ta là vong hồn ở nơi này, vô tình rời khỏi đây rồi đi tới nhân gian.
Hư Linh đã chiếu ngược chiếc gương về phía mình, lặng thinh không nói gì thêm, để mặc tóc đen rủ xuống qua bờ vai. Không ai biết nàng thấy được hồn phách của mình có dạng gì trong gương. Trần Cảnh cũng không hỏi, bởi vì hắn cảm giác được sự buồn bực đã lại dâng lên, nương theo sau còn đủ loại cảm xúc oán hận... Sát niệm điên cuồng trào ra, hắn chỉ muốn phá tan bóng tối trước mắt, hủy hiện tất cả mọi thứ ở trong đó.
Hư Linh chậm rãi lui về phía sau, trước khi biến mất còn nói với lại:
- Hà Bá gia, muốn từ nơi này đi ra ngoài, chỉ có đợi ngày cúng cô hồn hàng năm.
Vừa dứt lời, nàng đã biến mất.
Nhưng mà, một ngày ở nhân gian bằng tới một năm ở nơi này. Vậy một năm ở nhân gian liền tương đương với ba trăm sáu mươi lăm năm tại đây. Trong một nơi chỉ có bóng tối vô tận, cho dù là là những tu sĩ chuyên tu đạo đức cũng khó mà bảo trì tâm cảnh yên tĩnh, huống chi một thần linh nho nhỏ như Trần Cảnh. Tất cả của hắn đều đến từ sắc phù, hắn một khiếu cũng không thông về phương diện tu hành tâm cảnh của các tu sĩ đạo đức.
Quan trọng nhất là, hiện giờ hắn đã trúng lời nguyền ác mộng vong hồn, chỉ sợ không kịp đợi đến khi bóng tối vô tận và cô độc tra tấn khiến ý thức của hắn trở nên điên cuồng, thì đã bị lời nguyền rủa kia cắn nuốt thành một cái xác chỉ biết giết chóc rồi.
***
Thành Tần Quảng giống như đã tự hình thành một thế giới, không có trời, không có đất, lớn đến vô biên. Nhưng cũng có lẽ đây chỉ là cảm giác của Trần Cảnh. Đến bây giờ, hắn càng lúc càng khó phán đoán được rằng mọi chuyện xảy ra từ khi hắn tỉnh lại trong căn nhà gỗ kia là chân thật hay là hư ảo.
Lẽ nào tất cả đều do ý thức của ta sai lầm, hoặc là những gì đã nhìn thấy trong thành Tần Quảng khi đó mới là hình dáng thật sự của nơi đây?
Trần Cảnh đột nhiên nghĩ như vậy trong đầu. Nhưng hắn lại không có tâm lực đi tra xét xem thế giới này tới cùng là dạng gì, bởi vì hắn đang phải liên tục ép ý niệm điên cuồng đang dâng cao xuống.
Những ý niệm tiêu cực này giống như là thủy triều, không ngừng ập tới rồi lại chậm rãi rút về. Chỉ khi chúng nó lùi bớt như vậy, Trần Cảnh mới có được một chút thời gian thanh tỉnh ngắn ngủi. Hắn cố tranh thủ những lúc còn tỉnh táo này để nghĩ xem có cách nào để giải trừ Lời nguyền ác mộng vong hồn hay không. Thế nhưng đả tọa nhập định không được, tập trung tinh thần tư tưởng cũng chẳng thấm vào đâu, càng lúc hắn càng lâm sâu vào trạng thái điên khùng. Nếu Trần Cảnh có thể nhìn thấy ánh mắt của mình lúc này, nhất định sẽ phát hiện rằng chúng đã rất giống với ánh mắt của năm con ác quỷ trên chiếc ấn tỳ trong phủ Tần Quảng Vương. Chúng tràn ngập oán hận, ác độc, tàn nhẫn...
Không biết từ lúc nào, Trần Cảnh phát hiện thời gian thanh tỉnh của mình đang dần dần ngắn lại, mà thời gian ý thức hỗn loạn càng ngày càng dài, ý thức của bản thân càng ngày càng yếu. Lúc đầu hắn còn có thể cố gắng áp chế, nhưng về sau thì chỉ cố để không mất đi ý thức bản ngã mà thôi.
Không được, không thể tiếp tục như vậy nữa, nếu không ý thức của ta sẽ biến mất hoàn toàn, đến lúc đó thế giới này sẽ không còn có ta nữa.
Trần Cảnh nghĩ tới điều này trong khoảnh khắc minh mẫn ngắn ngủi, dự tính khi những cảm xúc tiêu cực kia dâng lên lần tới thì sẽ lấy kiếm tự đâm vào kinh huyệt trên người. Ở hoàn cảnh điên cuồng ấy, cảm giác đau đớn đúng là làm cho Trần Cảnh thấy nhẹ nhõm được hơn một chút. Nhưng hắn cũng sợ hãi, sợ mình sẽ không cẩn thận mà tự sát.