Tại lúc trời đất diễn hóa, những pháp bảo theo trời đất hình thành gọi là linh bảo tiên thiên. Trong đó đại đa số linh bảo tiên thiên đều ẩn chứa hoặc nhiều hoặc ít một chút tiên thiên đại đạo. Người có được linh bảo tiên thiên có thể lĩnh ngộ đại đạo trong đó, do đó pháp lực cảnh giới đều tăng nhanh. Có những pháp bảo lại tới khi trời đất đã có vạn vật sinh linh vẫn chưa thành hình, sau được người tu hành luyện thành pháp bảo. Những pháp bảo này gọi là linh bảo hậu thiên. Linh bảo trong thiên hạ đa số đều không thoát khỏi tiên thiên và hậu thiên, nhưng vẫn còn một loại bảo vật được gọi là dị bảo.
Bức họa trong tay ma chủ Cố Minh Vi chính là dị bảo. Bất kể một chỗ nào trên bức họa kia đều không phải do trời đất thai nghén ra, lại ẩn chứa đạo ý vô tận. Bùa kiếm mà Trần Cảnh từng tặng Cố Minh Vi miễn cưỡng tính là một loại dị bảo. Mà lúc này vật trong tay nàng không biết là người phương nào luyện chế ra, càng không biết thế gian còn có dạng người có thể luyện thành bảo vật như vậy.
Trần Cảnh không tưởng tượng nổi. Trước đây không tưởng tượng nổi, hiện tại cũng vẫn không tưởng tượng nổi. Chẳng qua hắn chợt nghĩ tới truyền thuyết kia. Truyền thuyết một ngàn năm trước, có một dải thiên hà từ trên chín tầng trời đổ ụp xuống cuốn đi tất cả. Chúng sinh thiên hạ đều thấy được trong mộng. Mà cũng chính từ đó về sau, tu sĩ đã ngoài Tiên đạo một đêm biến mất. Đi qua Côn Lôn và Thiên đình, hắn từ không tin chút nào đến có chút tin tưởng. Hiện tại, hắn đột nhiên nghĩ, có lẽ năm đó thật sự có một dải thiên hà cuốn phăng thiên hạ như vậy.
Khi tâm cảnh của hắn càng ngày càng viên dung, trong lòng từng cho rằng thế gian không còn người nào có thể khiến tâm của mình sinh ra sợ hãi và bất an. Ví như khi hắn tới thành Diêm La, đối diện với những pháp thuật thần thông còn sót lại trong bóng tối như từng đạo pháp tắc, thì vẫn có thể đối ứng tự nhiên vậy. Nhưng giờ hắn mới biết, mình còn kém rất nhiều.
Triệu Tiên chân nhân trong cơ thể Trần Cảnh cũng cảm giác được Trần Cảnh suy yếu trong nháy mắt này, nhân cơ hội giãy giụa.
Ở thế giới trong thân thể Trần Cảnh, thân thể của Triệu Tiên chân nhân lật qua lật lại như mây đen. Nhưng ở chính giữa lại bị một pho tượng đá áp chế. Tượng đá nặng như núi. Nếu chỉ là sức nặng, thì rõ ràng không thể áp chế được ông ta. Ông ta sớm đã là thân nguyên thần, vô hình vô chất, hiện tại còn là ma vật, tự nhiên càng không bị trọng lượng ngăn chặn. Cho dù là tượng đá nặng thêm ngàn vạn lần nữa cũng không được. Vậy mà tượng đá này lại khiến ông ta không thể động đậy, cả người không có lực. Đã sớm thoát khỏi nhục thân, giờ ông ta lại vẫn cảm thụ được trói buộc chỉ khi có nhục thân mới có.
Lúc này ông ta cảm ứng được lực lượng của tượng đá kia đã giảm bớt, ra sức thoáng giãy giụa, đúng là cảm giác tượng đá lắc lư. Ông ta không biết chuyện gì xảy ra nhưng hiển nhiên đây là một cơ hội khó có được, bèn xuất ra toàn lực, hết sức xoay mình. Năm đó ông ta được xưng là thiên hạ đệ nhất Kiếm tiên, sau khi nguyên thần thành, nguyên thần tựa như ánh kiếm ngưng kết thành, xâm nhập trong thân Trần Cảnh cũng lộ ra kiếm ý sắc bén. Lúc này ông ta toàn lực, tựa như có vô số nhát kiếm cắt lên tượng đá.
Dưới vô số nhát kiếm như sương đen, tượng đá bắt đầu vỡ vụn từng đoạn, giống như là làm bằng đất, bị phơi nắng quá lâu, không chịu được mặt trời chói chang mà rạn nứt, cuối cùng vỡ vụn trên mặt đất.
Lúc này ông ta cũng không nghĩ chạy ra, mà là muốn chiếm lấy thân thể của Trần Cảnh. Nhưng đúng lúc này, từ trên bầu trời tối đen lao xuống một luồng sáng trắng. Ánh trắng như màn kiếm, nhìn mờ ảo, lại có tuyệt sát ý có thể thổi quét tất cả, so với tràng cảnh vừa rồi ông ta xâm nhập trong cơ thể Trần Cành thì càng thêm cường thế. Ông ta muốn né tránh, lại đã không kịp, chỉ có thể ngăn cản. Hiện tại ông ta mới hiểu tại sao Trần Cảnh đột nhiên biến mất vô ảnh vô tung. Ông ta không biết Trần Cảnh còn sống dưới thiên hà cuốn tất cả này không, bởi vì chính ông ta cũng không có đường lui, không thể tránh né, không thể thỏa hiệp, thậm chí cũng không biết ngăn cản thế nào.
Ông ta chỉ đành thủ vững, nỗ lực bảo trì một tia tâm niệm không tiêu tan đi.
Ngay khi ý thức của ông ta hốt hoảng muốn tán đi thì thiên hà đại thế muốn cuốn tất cả kia lại lấy thế như thủy triều rút mà thối lui, tốc độ cực nhanh. Cũng chính tại lúc này, Triệu Tiên chân nhân nhìn thấy trong hư không xuất hiện một điểm sáng phảng phất là nấp trong ý thức mình, theo trong hư vô xuất hiện, chỉ trong nháy mắt đã chiếm ý thức của ông ta. Tại trong màn sáng kia, một đám khói đen đang bay loạn, như là kiệt lực muốn trốn từ ánh sáng vào trong bóng tối. Nhưng mà đám khói đen lại như mê loạn rồi, chỉ biết qua lại trong vùng sáng, rồi mỗi lần qua lại lại nhỏ dần, cuối cùng biến mất không thấy gì nữa.
Cũng ở trong tích tắc biến mất ấy, nguyên thần của Triệu Tiên chân nhân muốn tán đi, rồi lại bị một đoàn khí tức bao bọc lấy. Theo đó liền thấy trong nguyên thần kia sinh ra một pho tượng đá nho nhỏ. Tượng đá chợt lóe thần quang rồi biến mất. Mà nguyên thần kia đúng là không tán đi, còn ổn định lại. Chẳng qua hiện giờ nguyên thần này không còn là Triệu Tiên chân nhân, mà là Trần Cảnh. Bất quá so với Triệu Tiên lúc trước thì yếu hơn không ít, bởi vì trước lúc nguyên thần phân hóa ra đã bị Trần Cảnh dùng bia thần Ti Vũ và Mê Thiên kiếm trấn áp một bộ phận, sau lại bị thiên hà cuốn tới, phần bị chế ngự kia đã tán đi trong nháy mắt rồi.
Tất cả chuyện này đều là chỉ phát sinh trong một thời gian ngắn. Đầu tường, ma chủ Cố Minh Vi chỉ mở bức họa ra một thoáng rồi lập tức cuộn lại, nhưng chính động tác này lại khiến sắc mặt nàng nhìn qua khó coi hơn nhiều. Sắc mặt vốn hồng nhuận trở nên tái nhợt, hơn nữa mơ hồ còn thấy được khí xanh. Hiển nhiên, nàng mở bức họa kia ra cũng không phải một chuyện thoải mái.
Trần Cảnh đứng ở tòa tháp gỗ từng được dùng làm đàn tế tụ tập tín ngưỡng. Triệu Tiên chân nhân lựa chọn chiếm nơi này là bởi vì trên đàn tế còn sót lại tín ngưỡng nguyện lực, có thể khiến ông ta duy trì một tia thanh tỉnh trong ma thành này. Tại trong Linh Tiêu bảo điện, ông ta biết rõ mình bị oán khí trong điện xâm lấn nguyên thần. Sau đó bị Trần Cảnh nhìn ra, dùng lời nói bức bách, lại để ông ta sinh hận, đồng thời có dấu hiệu nhập ma. Thời điểm ông ta hoảng hốt, Cố Minh Vi không biết thế nào đột nhiên lấy thần thông hiển hóa, nhân lúc tâm thần ông ta dao động mà mê hoặc dẫn tiến vào thành Bá Lăng. Từ lúc đó, liền càng không thể vãn hồi. Ông ta chỉ đành chiếm giữ đàn tế, nỗ lực duy trì một tia thanh minh. Lúc nhìn thấy Trần Cảnh, ông ta lập tức nghĩ tới chuyện chiếm thân tượng thần của hắn. Đây là cơ hội duy nhất của ông ta, tuyệt đối không thể bỏ qua.
Trần Cảnh vẫn không nhúc nhích đứng ở nơi đó, thân thể lại là bộ dáng tượng đá. Như vậy vừa nhìn liền biết Trần Cảnh xảy ra vấn đề, cho dù ý thức không mất đi, cũng bị thụ thương rất nặng. Miếu Thành Hoàng là một vùng phế tích, nhưng vẫn mơ hồ có thể nhìn thấy nơi đó còn có một tòa phủ Thành Hoàng âm u mờ ảo. Tuy rằng phủ Thành Hoàng nhìn cũng tàn tạ không chịu nổi nhưng vẫn không biến mất. Giang Lưu Vân đứng ở đó. Ông ta nhấc chân lên, nhưng vẫn không bước ra. Ông ta nhìn bốn ma vật có thân hình mơ hồ bất định trong thành. Ngoại trừ Cố Minh Vi, đó là bốn ma hồn không bị sáng sinh chiều tử trong thành. Bốn ma hồn này ngay từ đầu đã bám trên thân tượng thần trong bốn ngôi miếu thần trong thành, vì vậy mà bốn ma hồn không bị tan biến, trái lại càng ngày càng cường đại.
Hiện tại bốn ma hồn đã có linh trí, không còn hành động bằng bản năng nữa. Ngay khi Trần Cảnh lần nữa hóa thành tượng đá, bốn ma hồn phân biệt theo tứ chi chui vào thân thể của Trần Cảnh.
Bọn chúng cũng không lựa chọn tiến vào theo đầu Trần Cảnh, bởi vì lúc trước Triệu Tiên vào từ nơi đó, sau lại không thấy ra, cho nên bọn chúng có cố kỵ trong lòng. Đám ma vật này coi như vừa cẩn thận vừa nhát gan. Mà Giang Lưu Vân thì bắt đầu nóng ruột. Ông ta đương nhiên muốn đoạt thân thể của Trần Cảnh. Chiếm được thân tượng thần sẽ không bị vây ở chỗ này nữa. Chính ông ta đã từng thử đi ra khỏi thành Bá Lăng nhưng chỉ mới bước ra khỏi ma thành này, ông ta đã có cảm giác hồn phi phách tán. Chỉ cần chiếm thân thể của Trần Cảnh thì sẽ có thể rời đi, từ đó dưới bầu trời này, lại có nơi nào không thể đi chứ.
Nhưng ông ta lại vẫn không dám động, vì có ma chủ Cố Minh Vi còn đứng ở đó. Ngay khi Cố Minh Vi mở bức họa ra, nếu không phải bởi vì không nhằm vào ông ta thì chỉ sợ sau một khắc ông ta đã thành một oan hồn trong thành Bá Lăng rồi. Ông ta là người chứng kiến Cố Minh Vi phát triển, nhìn thấy nàng từ một oán linh không biết quá khứ lẫn tương lai phát triển thành một ma chủ quỷ dị khó lường như hiện tại. Về sau lại càng không biết nàng cùng thành Bá Lăng này đi phát triển tới mức nào, ông ta không thể đoán được, cho nên cũng không dám có động tác gì ở trước mặt Cố Minh Vi.
Bên trong thân thể Trần Cảnh, bốn ma hồn cường đại chui vào tứ chi. Bọn chúng vừa tiến vào, liền lao tới phía trung tâm nhất. Bởi vì bọn chúng thấy được một nguồn sáng vô cùng rõ ràng. Trong nguồn sáng, có một pho tượng hình người nho nhỏ đang ngồi xếp bằng.
Bọn chúng vừa thấy cảnh này thì liền vọt tới. Trong tư tưởng của chúng, đây chính là bản ngã ý thức của Trần Cảnh. Chỉ cần cắn nuốt được nó, liền có thể nắm được thân thể tượng thần này. Cho nên cả bốn ma hồn gần như đồng thời vọt tới.
Nguồn sáng đột nhiên nổ bung, hóa thành một cái miệng thật lớn, giống hệt như lúc Triệu Tiên chân nhân cắn nuốt Trần Cảnh. Trong một tích tắc, hai ma hồn bị cắn nuốt. Hai con khác xoay người muốn trốn thì trên bầu trời đột nhiên hạ xuống một tấm bia thần, thần quang vạn trượng, trấn áp một ma hồn. Lại một chuôi kiếm phá vỡ hư không, vẽ ra một dải sáng trắng, đâm tới ma hồn còn sót lại.
Nhìn thân thể có cái miệng khổng lồ kia, đúng là có bảy phần giống Trần Cảnh nhưng phong thái lại bất đồng. Hắn tản ra một loại khí tức quỷ dị làm cho người ta khó có thể nắm bắt. Thân thể kia to ra xẹp vào giống như đang tiêu hóa hai ma hồn. Chốc lát sau, an tĩnh lại, hắn đi tới cạnh ma hồn bị bia thần Ti Vũ trấn trụ. Bia thần bay lên, hắn bắt lấy ma hồn, nhét vào trong miệng. Cũng không thấy hắn nhai, chỉ thấy hít sâu một hơi, ma hồn nhanh chóng nhỏ đi, chốc lát sau đã bị nuốt vào trong miệng.
Một chỗ khác, một chùm ánh kiếm cắt vào hư không. Ánh kiếm đâm qua một ma hồn. Ma hồn không ngừng giãy giụa, phát ra từng tiếng rít gào thê lương thảm thiết, lại không cách nào tránh thoát bị kiếm đâm xuyên. Kiếm thoạt nhìn cũng không phải rất ngưng thực, có chút mông lung, nhưng ánh kiếm lại rất thực, trong thân kiếm có một con bướm mở hờ cánh như chuẩn bị bay lên.
Cái người có bảy phần tương tự Trần Cảnh đi tới trước Mê Thiên kiếm, bắt lấy ma hồn kia. Ngay sau đó, Mê Thiên kiếm hóa thành một con bướm bay lên. Trong cánh bướm có một vùng màu vàng, lúc đập cánh thì ánh vàng xẹt qua hư không. Con bướm đập cánh vài cái đã biến mất, lưu lại vài nét vàng trong trời đất hỗn độn, rồi dần dần cũng tan biến cả.
Cái người có bảy phần giống Trần Cảnh kia lại lặp lại hành động vừa nãy, nhét ma hồn kia vào miệng, hút mạnh một cái. Ma hồn mau chóng nhỏ dần, cuối cùng hóa thành một luồng khói đen, bị nuốt hoàn toàn.
Người này, không phải là Triệu Tiên, mà là thân nguyên thần của Triệu Tiên đã bị Trần Cảnh chiếm lấy khi sắp tan biến. Hiện tại cắn nuốt bốn ma hồn, nguyên thần đã ổn định lại.
Ở trong tích tắc chiếm cứ nguyên thần, Trần Cảnh có một loại cảm giác khó tả. Trong chớp mắt ấy, hắn liền cảm ứng được đủ loại diệu dụng, càng cơ mồ cảm giác được, sự cảm thấu về nguyên thần này sẽ mang tới chỗ tốt cực lớn cho tu hành của mình.
Nguyên thần này tương đương với một sinh mệnh độc lập tách từ Trần Cảnh, có thể du tẩu thiên hạ. Cho dù bản thể của hắn bị diệt thì nguyên thần vẫn có thể tiếp tục sống sót, đồng thời tiếp tục tu hành.
Mặc dù vẫn là nguyên thần nhưng lại đã hóa ma, cũng có thể coi là sinh mệnh thứ hai của ta. Không thể xưng là nguyên thần, không bằng gọi là nguyên ma thứ hai đi.
Nghĩ tới đây, nguyên ma thứ hai của Trần Cảnh ngửa mặt lên trời thét lớn một tiếng, lao khỏi thân thể Trần Cảnh, xuất hiện ở trên đỉnh đầu hắn. Chỉ thấy một đám khói đen kịt không ngừng xoay chuyển, hóa thành một ma đầu. Ma đầu không ngừng biến hóa, cuối cùng hóa thành một đạo nhân mặc đạo bào đen ngồi ở trên mây đen, trong hai mắt lộ ra tia sắc lạnh, nhìn về phía ma chủ Cố Minh Vi ở đầu tường.
Giang Lưu Vân ở trong phủ Thành Hoàng cực kỳ hoảng sợ, liên tục lui về phía sau.
Trần Cảnh ở bên dưới đạo nhân áo đen kia bỗng mở mắt, gương mặt làm từ đá lần nữa hóa thành màu da, tuy còn hơi có vẻ trắng rắn.