So sánh với núi Côn Lôn, thì núi Thiên La trông nhỏ hơn nhiều, lại có vẻ thanh tịnh mà không hùng hồn tráng lệ như Côn Lôn. Nếu nói núi Côn Lôn là một người đàn ông thì núi Thiên La lại như là một thiếu nữ.
- Hóa ra Diệp sư tỉ rất lợi hại. Trước đây ta biết tỷ ấy lợi hại, nhưng không nghĩ lại lợi hại đến như thế.
Trước một gian nhà tranh nơi đỉnh ngọn núi La Thiên, có một ông lão hơn năm mươi tuổi khoanh chân ngồi trên một tảng đá, bên cạnh là một gốc dây leo không cao lắm, trông mềm mại như thể người ta có thể đưa tay bẻ gãy dễ dàng. Ở xung quanh nó còn có xen lẫn vài loại cây tạp nham khác.
Bên cạnh ông lão còn có một thanh niên, khuôn mặt có vài phần giống lão ta. Ngội cạnh người thanh niên đó là một thiếu phụ, tóc búi lên cao, đang bế một đứa trẻ khoảng hai, ba tuổi. (Thiếu phụ: người phụ nữ trẻ đã có chồng. Búi tóc: là khi lấy chồng họ phải làm thế chứ để phân biệt với cô gái trẻ chưa chồng)
Đứa trẻ đang ngủ, còn thanh niên cùng thiếu phụ đều đang tập trung nghe ông lão nói chuyện.
Không có ai trả lời, lão già lại cảm khái nói tiếp:
- Năm đó ta trốn ở dưới núi đá kia. Nếu không phải được sư huynh cứu thì hiện ta đã chết rồi. Thoáng cái đã bốn mươi năm, Diệp sư tỉ đã vang danh thiên hạ, sư huynh đã phong thần ở Côn Lôn, còn ta đã cưới vợ sinh con, cũng đã có cháu được ba tuổi rồi. Thực sự là tạo hóa trêu người. Nếu năm đó không có thảm họa diệt môn, ta vẫn ở trong môn phái, mà có lẽ sư huynh cũng vẫn sẽ ở Thiên La.
- Tạo hóa a, tạo hóa a!
Ông lão cảm thán hai tiếng, nhìn con trai và con dâu của mình, lại nhìn đứa cháu trai đang ngủ, than thở:
- Chúng ta liền ở lại nơi này đi. Bên ngoài loạn lạc, đã không còn chỗ an thân.
Thanh niên kia muốn nói nhưng lại thôi.
- Có gì lo lắng sao?
- Thưa cha, nơi đây là ở trong rừng sâu, con sợ rằng sẽ có sơn tinh quỷ mị.
- Có gì phải lo lắng? Nơi này là địa phận của Thiên La môn năm xưa, sơn tinh quỷ mị không dám tới gần. Mặt khác, không phải còn có thanh đằng cô cô đấy ư?
Ông lão đang nói đến cây dây leo ở bên cạnh.
Cây dây leo lắc lư, có thanh âm phát ra:
- Có Diệp sư tỷ cùng Trần Cảnh, nơi đây ai dám quấy phá.
Giọng nói âm u từ trên gốc cây dần bay xa.
Đảo mắt đã một năm trôi qua.
Trời đất càng lúc càng trở nên hỗn loạn. Núi sông trùng điệp, chia tách trời đất ra. Đến học giả có học vấn uyên bác nhất phàm thế cũng không thể biết được sau những dãy núi kia có bao nhiêu quốc gia, cũng không thể biết được ở tận cùng của hoang mạc liệu có phải là vực sâu xuống địa ngục hay không, và càng không biết được vùng biển vô tận kia liệu có điểm cuối hay không?
Núi, sông, sa mạc, biển rộng chia cắt thiên địa này thành từng ô riêng biệt, trong mỗi ô đó đều có hơn mười vương quốc.
Trung Nguyên là một vương quốc tương đối lớn ở trên đất liền, chung quanh nó đều là tiểu quốc. Có thủ đô nằm ở giữa quốc gia. Đó là một tòa thành rất lớn, xung quanh có bốn tòa thành nhỏ xa gần khác nhau, chiếm giữ những nơi hiểm yếu.
Bây giờ trời đang có mưa phùn. Cơn mưa đã kéo dài hơn nửa tháng, tuy mưa không lớn, không thể gây ra lũ lụt nhưng đủ để khiến mọi người chán nản.
Thành Ngọa Hổ, đô thành của nước Trung Nguyên, nằm ở phía Nam thành Quân An.
Tổng binh Ngô Sĩ Kỳ của thành Ngọa Hổ đứng ở phía trên cổng thành, nhìn một đám mây đen nơi chân trời xám trắng phía xa xa. Nhìn đám mây như bay về phía bên này, lại nhìn lên bầu trời mưa phùn đầy ảm đạm, đột nhiên y cảm thán nói:
- Nhất long tây lai chiến ngọa hổ, bạo vũ khuynh thành phong chiết liễu
(Một con rồng từ phía Tây đến chiến Ngọa Hổ, mưa to bao phủ cả tòa thành, gió giật từng cơn.)
Y nói tới đây thì dừng lại, ngay lập tức một văn sĩ đứng bên cạnh liền vỗ tay tán thưởng.
Ngô Sĩ Kỳ chỉ mỉm cười, nhưng vẫn nhìn về phía xa, ở nơi ấy có một người đang chậm rãi đi tới. Người nọ đi rất chậm, cứ từng bước, từng bước một tiến tới. Người văn sĩ kia cũng nhìn theo ánh mắt của Ngô Sĩ Kỳ, chợt nghe thấy y kinh ngạc thốt lên:
- Ồ, ngươi nhìn người kia kìa, có ý cảnh rất hay a.
Người nọ mặc một bộ áo màu lam bình thường, tay cầm cây cờ phướn màu trắng, trên đó có ghi mấy chữ rất lớn: “Cầu thần khấn mưa, tróc quỷ trừ yêu.”
- Hóa ra là một tên đạo sĩ tha phương, đáng tiếc lại có ý cảnh hay như vậy.
Văn sĩ bên cạnh Ngô Sĩ Kỳ nói ra.
Đột nhiên Ngô Sĩ Kỳ lại thì thầm:
- Cứ tưởng thiên thần hạ phàm, ai ngờ lại là giả đạo sĩ tha phương. Trong khi y đang nói chuyện thì đạo sĩ kia cũng đã đi đến sát cổng thành, cũng gần đến lúc đóng cửa.
- Nhanh lên nào, cổng thành sắp đóng rồi.
Thủ vệ bên dưới cổng thành hét lên.
- Ha ha, đi đứng không được tốt, không nhanh nhẹn được.
Đạo sĩ trẻ tuổi cười nói.
- Còn trẻ mà đã đi đứng không được tốt, ta thấy phần eo của ngươi cứng ngắc, chắc là thắt lưng khó xài được rồi. Ha ha…
Một cái thủ vệ ở dưới cửa thành cười lớn, nói.
Đạo sĩ vừa đến gần, trên mặt có dáng tươi cười, nhưng cũng đầy vẻ cứng ngắc.
Ngay khi hắn sắp đi vào bên trong thành thì bên trên có tiếng nói vang lên:
- Này đạo sĩ, đêm nay liệu có mưa không?
- Không mưa.
Đạo sĩ ngẩng đầu, trả lời rất nhanh.
- Ha ha…
Kể cả Ngô Sĩ Kỳ ở bên trên hay là binh sĩ ở dưới đều bật cười ha ha. Với sắc trời hiện giờ thì ai cũng biết rằng đêm nay sẽ có một trận mưa to. Đạo sĩ cười cười, giống như bên ngoài cười nhưng trong lòng thì không cười. Mọi người thấy thế thì chỉ nghĩ rằng chắc là hắn thấy không thoải mái nên càng cười to hơn.
Đạo sĩ đi vào bên trong thành, bước chân tập tễnh, nhìn qua thì đúng là đi đứng không được lưu loát, từng bước một đi vào. Ngay khi mà hắn bước vào trong thành thì đám mây đen phía xa kia cũng đã đến ngay trên đầu thành Ngọa Hổ, mọi thứ xung quanh giống như chìm vào trong bóng tối. Gió to thổi mạnh khiến cho lá cờ ở đầu tường vang lên phần phật.
- Chắc là sẽ lại có một trận mưa to rồi.
Ngô Sĩ Kỳ nhìn lên bầu trời than thở, rồi nhìn về phía đạo sĩ đang đi xa vào trong thành, nói:
- Không có bản lĩnh cũng không sao, nhưng ngay cả mắt nhìn người cũng không có thì làm sao lừa được người khác?
- Hắn còn trẻ, có là ai, cũng đã từng là người nói thẳng toẹt ra suy nghĩ trong lòng mình, trở nên thành một người nhìn sắc mặt kẻ đối diện mà nói chuyện. Trừ phi hắn đã chết, hoặc là không còn ai muốn nghe hắn nói, dù chỉ là một chữ.
Người văn sĩ kia nói.
Ngô Sĩ Kỳ bước về phía phủ tổng binh, vừa đi vừa nói:
- Ngươi thật biết tổng kết. Vậy ngươi cũng là hay nhìn sắc mặt người khác để nói chuyện?
Văn sĩ hoảng sợ, vội vàng quỳ một gối xuống, liên tục nói:
- Không dám, không dám…..
Tổng binh Ngô Sĩ Kỳ cười ha ha.
Đêm nay lại trái ngược với dự đoán của mọi người, không mưa mà chỉ có gió lớn. Ngô Sĩ Kỳ rất kinh ngạc, khi trời sáng liền phái người đi tìm đạo sĩ kia nhưng không thấy.
Người tiến vào thành lúc chập choạng đó chính là Trần Cảnh. Vào thành rồi, trên người hắn không có tiền bạc, cho nên hắn không định ở trọ mà đi tìm một cái miếu thờ. Dù cho hắn có thể đứng cả một đêm cho đến sáng nhưng lại không muốn làm như thế. Đối cảnh giới hiện nay của hắn, dù chỉ là một ý nghĩ thì đó cũng có thể là một cái cơ duyên để ngộ đạo. Hắn đột nhiên cảm thấy, nếu như mình muốn hóa hình chân chính, từ tượng thần biến thành nhục thân thì nhất định phải sinh hoạt như một người bình thường, phải biến hóa chầm chậm, bắt đầu từ căn bản.
Ý nghĩ này đột nhiên nảy sinh ở trong đầu Trần Cảnh, nhưng điều này cũng không phải là nguyên do thúc đẩy hắn hành tẩu (giống như đi du lịch trải nghiệm) trong thiên hạ. Chỉ là hắn cảm thấy nếu như muốn tiếp tục đột phá, nhất định phải rời khỏi sinh hoạt trước đấy, lấy hồng trần như tấm vải bố lau chùi đạo tâm. Hơn nữa hắn cũng cảm thấy rằng mình cần phải tĩnh tâm, thoát khỏi mọi thứ.
Ngay khi Trần Cảnh định đi sang một ngã rẽ, đi đến một ngôi miếu thổ địa ở cách đó không xa, thì phía sau có một tiếng bước chân đang đuổi theo một cách vội vã, rất nhanh đã chạy lên trước mặt.
- Ồ, đạo trưởng, ngài có biết bắt yêu không?
Ngay khi người đó vượt qua Trần Cảnh, bất chợt nhìn thấy chữ viết ở trên chiếc phướn trắng cầm trong tay hắn, liền quay đầu lại hỏi.
- Cầu phúc cầu mưa, bắt quỷ tróc yêu là pháp thuật mà bần đạo theo sư phụ học suốt mười mấy năm, đương nhiên là phải biết rồi.
- Vậy đạo trưởng mau theo ta về nhà bắt yêu.
Vừa nói xong bèn kéo ống tay áo của Trần Cảnh đi.
Người nọ nhìn qua có vẻ hơi gầy yếu, rất vội vàng, nhưng lực tay lại rất lớn, nhanh chóng cầm lấy tay Trần Cảnh, nửa kéo nửa lôi hắn đi về phía trước. Tuy Trần Cảnh đi lại không tiện, nhưng vẫn cố theo kịp, nói liên tục: