Lúc này những đệ tử cung Quảng Hàn được Nguyệt Hà dẫn vào đảo Bồng Lai đều đang nhìn xem từ phía xa. Các nàng không đứng chung với đệ tử Bồng Lai mà đứng tại một tòa đại điện ở phía sâu trong núi Bồng Lai. Mặc dù có một tầng ánh sáng bao phủ lấy đảo, khiến cảnh tượng khi nhìn ra người bên ngoài giống như là nhìn qua sương mù, nhưng các nàng vẫn chỉ liếc mắt một cái đã nhận ra Nhan Lạc Nương. Chỉ cần ở trên đảo Bồng Lai thì mọi người đều có thể nhận ra chấn động vừa rồi. Các nàng cũng biết điều này nhưng lại không dám cùng với đệ tử Bồng Lai đi ra ngoài để đón khách.
Không phải các nàng không muốn đi ra, nhưng lại không có tư cách. Sau khi xảy ra chấn động thì có một đệ tử Bồng Lai đã tới tới đây và nói rằng các nàng phải ở tại đây, không được ra ngoài. Các nàng đều cảm nhận được sự bài xích của đệ tử Bồng Lai kia.
Loại bài xích này không phải do cảm thấy lạ lẫm với những người chưa thân quen mà là sự coi thường, khinh bỉ từ trong suy nghĩ. Có thể hiểu rằng các nàng đến đây để nhờ vả nên phải ăn nói khép nép, nhún nhường, còn phái Bồng Lai đang bố thí cho họ.
Cảm giác ăn nhờ ở đậu này chưa bao giờ là dễ chịu. Từ khi sư phụ của các nàng chết ở Chuyển Luân điện, toàn bộ cung Quảng Hàn giống như ngọn nến đặt trước gió, có thể bị dập tắt bất cứ lúc nào. Chính vì thế các nàng đều rất bàng hoàng, cảm thấy bơ vơ vì chưa biết nên đi nơi nào. Khi tâm trí một người đang hoảng loạn thì cách tốt nhất là nên bình tĩnh lại, không làm gì cả, và chắc chắn không thể đưa ra quyết định nào.
Nhưng các nàng đã quyết định một việc, hay chính xác hơn là Nguyệt Hà đã giúp các nàng đưa ra quyết định này.
Lúc đấy các nàng chỉ muốn có một chỗ an thân, mà đảo Bồng Lai theo như lời của Nguyệt Hà thì là một nơi như thế. Nhưng sau một khoảng thời gian sống ở đây, khi tâm trạng của mình dần bình tĩnh lại, các nàng đã nhận ra rằng việc này đã vi phạm di huấn của sư môn, trái lời dạy của sư phụ. Chỉ là bây giờ có hối hận cũng đã muộn, vì các nàng đang ở đảo Bồng Lai.
Chân dẫm lên đất của người ta, làm gì cũng không còn tự do nữa, cả hít thở cũng dùng tới không khí của Bồng Lai.
Sau này, Nguyệt Hà, Nguyệt Sắc và Nguyệt Vận ba người gả cho đệ tử Bồng Lai. Chỉ là mọi người đều không thể nghĩ tới là Nguyệt Hà lại không gả cho biểu ca của nàng mà gả cho một đệ tử bình thường khác của Bồng Lai. Hai người còn lại cũng như vậy, các nàng vẫn nhớ rõ ngày mà sư tỷ Nguyệt Hà xuất giá, nàng có nói với mọi người:
- Chúng ta đã đến nơi này thì không còn lựa chọn khác rồi nên đành phải hòa nhập vào phái Bồng Lai, chỉ có làm như vậy thì cung Quảng Hàn mới không diệt vong ở thế hệ này.
- Nhưng nếu sát nhập với Bồng Lai thì cung Quảng Hàn còn có thể tồn tại sao?
Một đệ tử Quảng Hàn hỏi Nguyệt Hà.
- Chúng ta chỉ cần nhớ kỹ cung Quảng Hàn thì nó vẫn sẽ tồn tại, còn nếu chúng ta không làm như vậy thì cung Quảng Hàn thật sự phải diệt vong rồi.
Nguyệt Hà nói. Tuy nàng nói như vậy nhưng trong suy nghĩ của mình nàng vẫn luôn tự hỏi: Chẳng lẽ ta đã làm sai rồi sao? Mọi việc ta làm đều là vì cung Quảng Hàn.
Thời gian có thể chữa lành mọi vết thương, và cũng có thể chậm rãi thay đổi tâm tính một con người. Sau khi các đệ tử Quảng Hàn sống ở đảo Bồng Lai một thời gian thì liền cảm thấy áp lực. Trưởng lão Bồng Lai đã đến nói chuyện để các nàng gia nhập Bồng Lai, các nàng không dám trực tiếp cự tuyệt, chỉ dám nói rằng cung chủ vẫn đang ở bên ngoài nên phải được cung chủ đồng ý mới làm được.
Các nàng lại từ chỗ Nguyệt Hà biết được là Bồng Lai hi vọng bọn họ có thể viết ra công pháp tu luyện của cung Quảng Hàn để có thể đối chiếu công pháp giữa hai bên giúp tìm ra chỗ thiếu hụt. Cho dù Nguyệt Hà vẫn còn đang phân vân nhưng cũng không lập tức đáp ứng, còn hai người Nguyệt Sắc và Nguyệt Vận đã đem những gì mình biết viết ra. Nguyệt Hà khi biết được việc này đã rất sợ hãi, đó là sự sợ hãi với tương lai của cung Quảng Hàn. Nảng phảng phất như thấy được cung Quảng Hàn bị xóa tên trên đời, hơn nữa việc này còn do chính nàng gây ra.
- Không có việc gì đâu, Nhan sư muội còn ở bên ngoài.
Nguyệt Hà thường xuyên tự an ủi mình như thế, đây cũng là lời an ủi lẫn nhau của đệ tử cung Quảng Hàn.
Mọi người khi cảm thấy hoang mang về tương lai thì sẽ luôn nhớ lại quá khứ đã qua.
Đảo Bồng Lai chấn động làm cho các nàng chú ý tới bên ngoài, dù không thể nhìn rõ nhưng mọi người vẫn nhận ra được người kia là Nhan Lạc Nương.
- Là Lạc Nương sư muội, là Nhan sư muội.
Các nàng mừng rỡ hô lên.
Các nàng không nghe thấy Nhan Lạc Nương nói gì, nhưng chỉ thấy Thiên Hoang đã đi ra ngoài. Điều này khiến các nàng cảm thấy lo lắng, song khi nhìn thấy trên người Nhan Lạc Nương tỏa ra ánh trăng thì ấn tượng hoàn toàn mới về Lạc Nương đã lập tức khắc sâu vào trong lòng các nàng.
- Quảng Hàn kiếm...
Lúc này, trong lòng các nàng, Nhan Lạc Nương đã không phải là sư muội nữa rồi, mà đã trở thành cung chủ cung Quảng Hàn.Thiên Hoang không hề có lực hoàn thủ đã ngã xuống, nhìn thấy điều này thì tim các nàng đập với tần suất mạnh mẽ, nó đập vì cung Quảng Hàn.
Chưởng môn Bồng Lai cười to, tiếng cười ẩn chứa sự tức giận to lớn giống như bầu trời hay mặt biển lúc này. Mây đen rậm rạp, trong đó có sấm chớp ẩn hiện khiến lòng người run sợ, sóng biển mãnh liệt, cao đến vài chục mét như muốn đè nát tất cả.
Ở bên trong núi Bồng Lai nên các nàng càng cảm thấy rõ ràng sự tức giận của chưởng môn Bồng Lai, các nàng cảm thấy sợ hãi, bất lực khi đứng trước nó.
Không chỉ thế, lời nói của chưởng môn Bồng Lai làm trái tim các nàng băng giá. Sắc mặt Nguyệt Hà lúc này trắng bệch, nàng nhìn về phía bóng lưng cao lớn của chưởng môn Bồng Lai rồi lại nhìn về phía biểu ca Thiên Vân của mình, mà Thiên Vân cũng nhìn nàng nhưng khi chạm mặt thì y vội quay đi. Nàng cảm thấy rất hối hận, thầm nghĩ: Con xin lỗi sư phụ, là con hại cung Quảng Hàn...
Đúng lúc này, các nàng thấy được một luồng ánh sáng bắn ra từ phía sau lưng Nhan Lạc Nương. Nó giống như là ánh sáng của mặt trời khi chiếu vào mặt nước, ẩn trong đó là một tòa bia đá, ở trên có ghi Bia thần Kinh Hà .
- Đó là Hà Bá Kinh Hà.
Các nàng lập tức nhớ ra, đồng thời cũng nhớ tới sự kiện thành Bá Lăng trước kia. Lúc ấy Nhan Lạc Nương muốn trở về Tú Xuân loan để tìm Hà Bá gia, chẳng qua là các nàng cũng không đi theo, vì nghĩ rằng hắn chỉ là thần linh của một con sông nhỏ nên sẽ không thể giúp đỡ các nàng.
Bây giờ khi các nàng nhìn thấy thì mới biết được rằng vị Hà Bá gia này có thần thông như vậy, dám mang theo Nhan sư muội đi tới đảo Bồng Lai mà không e ngại gì cả. Các nàng chợt nhớ ra đảo Bồng Lai cũng giống như cung Quảng Hàn, là một nơi động thiên phúc địa ở giữa hư ảo và hiện thực, vậy chẳng lẽ chấn động vừa rồi là do hắn dùng thần thông cưỡng bức đảo Bồng Lai đi ra hay sao?
Nghĩ tới đây các nàng liền cảm thấy thật không thể tin nổi, rồi trở lên cực kì hưng phấn.
Trên đỉnh đầu Nhan Lạc Nương đột nhiên xuất hiện một chiếc đèn màu xanh, ánh sáng của nó chiếu ra đốt cháy không khí xung quanh thành ngọn lửa lập lòe khiến cho áp lực xung quanh nàng biến mất. Áp lực từ phía đảo Bồng Lai bị ngăn cản theo sự lan tràn của ánh đèn.
Nhan Lạc Nương nói ra:
- Tổ sư Bồng Lai của các ngươi có di huấn muốn diệt cung Quảng Hàn, vì lí do gì thì ta không muốn biết. Nhưng các người khẳng định không biết tổ sư Quảng Hàn đã lưu lại di huấn gồm bốn chữ.
- Ha ha, bần đạo ngược lại muốn biết tổ sư Tuyền Âm hung hăng, bá đạo năm xưa lưu lại di huấn gì.
Tuy chưởng môn Bồng Lai đang cười to nhưng lại lộ ra lạnh lùng khác thường.
- Ta không biết năm xưa tổ sư đã làm gì để khiến cho tổ sư Bồng Lai phải lưu lại di huấn như thế, những việc này ta không muốn biết, bởi vì di huấn của tổ sư không nói đến có cái gì cừu nhân, mà chỉ có bốn chữ tự ái, tự cường . Hiện tại ta cuối cùng đã hiểu vì sao tổ sư lưu lại bốn chữ này.
Nhan Lạc Nương trả lời.
Tiếng nói của nàng cực kì vang dội, xuyên qua đảo Bồng Lai truyền vào tai của các đệ tử Quảng Hàn.
- Hừ, không nói chuyện mối thù của Bồng Lai và Quảng Hàn từ xưa, chỉ nói lúc này, đệ tử Quảng Hàn của ngươi đi nương nhờ đảo Bồng Lai, ta đã tốt bụng giúp đỡ, ngươi lại xem ta thành kẻ địch, việc này thì ngươi giải thích như thế nào.
Chưởng môn Bồng Lai nói.
Ngay tại lúc này, ở cách đó không xa Nguyệt Hà đột nhiên nói ra:
- Chân nhân, Nguyệt Hà cảm ơn sự giúp đỡ của Bồng Lai, ân tình này cả đời khó quên.
Nói đến đây nàng liền quỳ xuống, lớn tiếng nói:
- Chỉ là hiện tại cung chủ cung Quảng Hàn đã tìm đến, kính xin chân nhân cho phép đệ tử Quảng Hàn theo cung chủ ly khai.
- Ha ha, muốn tới thì tới, muốn đi thì đi, các ngươi coi Bồng Lai thành cái khách sạn hay sao.
Người nói chuyện là một trong ba đại trưởng lão của Bồng Lai Hóa Thạch trưởng lão, cũng là sư phụ của vị biểu ca của Nguyệt Hà.
- A... a...
Đột nhiên có tiếng hét thê thảm từ phía xa truyền đến.
Mọi người vội vàng quay lại, chỉ nhìn thấy hai người đang bị thiêu sống, ngọn lửa màu trắng như ánh trăng vô cùng tinh khiết, nó đang thiêu đốt thân thể của hai đệ tử Bồng Lai, nhưng lại không ảnh hưởng đến quần áo trên người họ. Hai người vừa kêu vừa lao về phía chưởng môn Bồng Lai.
- Sư phụ, cứu ta, sư phụ….
Đây là tiếng kêu tràn đầy sợ hãi của hai người.
Phía sau hai người bọn họ, cũng có hai cô gái đi theo, trên người các nàng cũng đang bị ngọn lửa màu ánh trăng thiêu đốt, nhưng dường như các nàng không cảm thấy đau đớn nên vẫn bình tĩnh theo sau.
Các đệ tử còn lại của Quảng Hàn nhìn theo hai người bọn họ, tất cả đều chạy tới, hô lớn:
- Nguyệt Vận sư tỷ, Nguyệt Sắc sư muội...
Các nàng đúng là Nguyệt Hà với Nguyệt Sắc, hai người đã gả cho đệ tử đảo Bồng Lai.
Nguyệt Hà quay đầu lại nhìn, không có đứng dậy nhưng trên mặt đã trào ra nước mắt.
Nàng tự nhiên biết được ngọn lửa đó tên là gì, đó chính là pháp thuật độc môn của cung Quảng Hàn Tịnh Cấu hỏa diễm - ngọn lửa tịnh cấu, ngọn lửa xóa những điều nhơ bẩn.
Trong đầu nàng vang lên câu nói đầu tiên của sư tôn khi truyền thụ pháp thuật kia: Nếu như cảm thấy bản thân mình dơ bẩn đến mức không thể làm sạch, thì hãy để ngọn lửa tịnh cấu đốt đi, thiêu hết thân thể cùng linh hồn, bất luận là chính mình hay người khác.
Bên ngoài đảo Bồng Lai, ánh trăng lại tỏa sáng, kiếm Quảng Hàn trên lưng Nhan Lạc Nương đã rút ra một nửa.