Trần Cảnh nhìn đỉnh Côn Lôn, nhìn tòa tháp vàng trong tay của truyền nhân Côn Lôn, hắn nghĩ tới sư tỷ Diệp Thanh Tuyết, nghĩ tới mọi chuyện mà sư tỷ Diệp Thanh Tuyết đã làm vì mình. Năm ấy, một thân đầy máu trong đêm tuyết, là Diệp Thanh Tuyết nhấc hắn lên, cõng hắn lên núi Thiên La.
Năm ấy trong nội đường truyền đạo của núi Thiên La, Diệp Thanh Tuyết đã giảng giải chuyện tu hành cho hắn, dẫn dắt hắn đến cánh cửa tu hành.
Năm ấy, ở thành Tần Quảng nơi âm thế, là Diệp Thanh Tuyết đã kẹp lấy hắn nhảy khỏi trong bóng tối vô tận, bay về dương thế.
Năm ấy, ở trên Quả Long pha châu Hắc Diệu, là một mình Diệp Thanh Tuyết độc chiến với thanh niên tuấn kiệt cả một châu.
Năm ấy, ở miếu Hà Bá Tú Xuân loan, là vì hắn mà Diệp Thanh Tuyết đã đắp nặn tượng thần, vì hắn mà đi mượn kinh thư.
Trần Cảnh nhìn ánh mắt lạnh lùng của truyền nhân Côn Lôn, nhìn tòa Linh Lung Trấn Yêu tháp trong tay y, lòng chợt nảy sinh ý niệm xông lên Côn Lôn. Ý niệm này vừa xuất hiện, đã không cách nào đè xuống được. Tâm tình hắn như bị ảnh hưởng bởi quyết tâm của hơn hai mươi vạn sinh linh thành Bá Lăng, không nhịn được bèn thét dài lên một tiếng.
Tiếng thét dài này như thể dẫn động mây gió khắp trời đất, bắt đầu từ thành Bá Lăng, qua trấn Quân Lĩnh đến thôn Hà Tiền, tập trung hết tại lưu vực sông Kinh Hà. Linh khí như bị tiếng thét dài của hắn làm giật mình tỉnh dậy, tức thì gió mây biến sắc, cuộn trào mãnh liệt vọt tới không trung phía trên miếu Hà Bá. Trong tiếng thét dài này, tượng thần cũng xuất hiện một hư ảnh đánh ra từng chuỗi pháp quyết. Sáu đạo bùa thần ngưng kết trong hư không, rơi vào trong tay đám Hồng đại hiệp đang đứng xung quanh tượng thần.
Trong tiếng thét dài đó, tượng thần đột nhiên bay lên trời. Tượng thần phóng lên cao, cuốn theo toàn bộ nước sông Kinh Hà mà lên. Nhưng đạo nhân trên bệ thần kia vẫn giãy giụa như thế, tựa như trên lưng gã vẫn còn nguyên pho tượng đang trấn áp. Bởi vì trấn áp gã không phải là pho tượng, mà là linh lực của sông Kinh Hà.
Dòng Kinh Hà bên dưới đang nổi sóng quay cuồng, sóng nước theo tượng thần một đường dâng lên, hình thành một cảnh tượng mênh mông đồ sộ. Gió mây trên bầu trời biến sắc, tạo thành một vòng xoáy mây mù. Dưới chân tượng thần là sóng nước Kinh Hà, bên trên là gió mây từ chín tầng trời. Nhìn từ xa, pho tượng vừa là tượng thần, vừa giống một đạo nhân mặc áo lam giẫm chân trong không trung, giận dữ bước nhanh đi.
Sóng nước không ngừng nghỉ, thẳng hướng thượng du dòng Kinh Hà mà đi, như một con rồng bạc hung hãn, cuốn theo hết toàn bộ nước sông Kinh Hà này.
- Hắn định làm gì?
Có người đầy nghi hoặc kinh hô lên. Phần lớn người ở đây không biết Trần Cảnh định làm gì, một số mơ hồ đoán được thì kinh ngạc cho sự can đảm của hắn.
- Hắn muốn dâng nước nhấn chìm Côn Lôn.
- Hừ, thật không biết trời cao đất rộng!!!
Những người rõ ràng lí do hắn dâng sóng muốn nhấn chìm Côn Lôn cũng rất kinh ngạc, vì những năm gần đây hắn rất bình tĩnh. Đến Hồng đại hiệp thân cận với hắn nhất cũng không biết, hàng ngày Hà Bá gia của mình ngồi trầm mặc trước miếu Hà Bá, nhưng lại luôn mong muốn có thể dâng sóng nhấn chìm Côn Lôn.
Có người nửa đời chẳng làm nên trò trống gì, nghèo rớt mùng tơi, lúc thời vận vừa đến có thể thừa cơ cưỡi gió vượt thẳng lên trời. Tương tự, một con sông đục ngầu chảy đều phục vụ cho cả vùng đất này, sau khi có Hà Bá, cũng có thể dâng sóng cuốn ngược lên không, cuốn hết tất cả. Khi Trần Cảnh trở lại sông Kinh Hà, đã không có kẻ nào dám ra tay với Trần Cảnh nữa, còn những kẻ chưa ra tay thì lấy làm may mắn, đồng thời lòng đầy khiếp sợ. Bởi vì lúc này uy thế mà Trần Cảnh biểu hiện ra đã không dưới Giao Long Vương năm đó, đây là thần lực chỉ Long Vương sông Kinh Hà mới có.
Thế gian đương thời, Long Vương sông Kinh Hà thuộc thần linh có thần vị lục phẩm. Mà thần vị Hà Bá hiện có của Trần Cảnh thuộc bát phẩm. Trong dòng thần linh hệ thủy, trừ những vị thần giếng, thần ao hồ nhỏ lẻ, thì Hà Bá có thần vị bát phẩm thuộc về cấp thấp nhất. Lúc đầu, hắn cũng chỉ cai quản một phạm vi ba mươi dặm nơi Tú Xuân loan, thế mà mới sau hơn hai mươi năm, chỉ như chớp mắt, hắn đã có uy thế không thua gì Long Vương Kinh Hà lục phẩm rồi.
Những người kia chỉ nhìn thấy uy thế Trần Cảnh thể hiện bên ngoài, không nhìn thấy thần vị bên trong của Trần Cảnh đã xảy ra biến hóa nghiêng trời lệch đất. Biến hóa này chỉ có Thúy Bình nương nương là nhìn ra rõ ràng. Thậm chí, có thể nói trong khoảnh khắc Trần Cảnh xuất hiện trên không trung thành Bá Lăng, trong mắt nàng đã đầy kinh ngạc. Bởi vì lúc này nàng phát hiện ra chính mình cũng không nhìn rõ được Trần Cảnh nữa. Lúc nãy khi nhìn thấy vỏ sò dâng sóng tràn đến thành Bá Lăng, nàng từng nói nếu Trần Cảnh có thể sống sót, về sau nhìn thấy hắn nàng cũng phải tránh lui. Thế nhưng chuyện này không thể xuất hiện trong thời gian ngắn trước mắt được. Ít nhất nàng thầm nghĩ không phải ngày một ngày hai mà Trần Cảnh có thể phá tan được thần cấm trong sắc phù Thiên đình, vượt qua được nàng. Nàng có tự tin với thực lực của mình.
Nhưng khi Trần Cảnh vừa hiện thân trong thành Bá Lăng, nàng cảm thấy rất kinh ngạc. Bởi vì lúc đó trên người Trần Cảnh có một tầng mờ ảo khiến nàng không còn nhìn rõ được, tựa như nhìn hoa trong gương, trăng trong nước. Nếu nói lúc đó đã đủ khiến nàng kinh ngạc, thì biến hóa lúc này của Trần Cảnh càng khiến nàng khiếp sợ. Cảnh tượng mà thần phù trên đỉnh đầu tượng thần hiện ra có những biến hóa nghiêng trời lệch đất.
Nàng nhìn thấy được trong sắc phù trên đỉnh đầu Trần Cảnh là một con sông rộng lớn cuồn cuộn chảy siết như một con rồng bạc. Trung tâm của con sông lại có một đám sương mù tản rộng mông lung. Trong đám sương trắng như hơi nước đó, có thôn, có trấn, có đại thành. Đại thành nguy nga kia, chính là thành Bá Lăng.
Nàng nhìn Trần Cảnh đang hòa lẫn trong sóng nước, ngược dòng dâng lên, thì thào tự nói:
- Trong trời đất này, được xưng tụng là thần linh đứng hàng đầu, lại có thêm một Trần Cảnh sông Kinh Hà rồi. Thiên hạ có vô số người tu hành, lại có thêm một người có thể bài danh ngạo nghễ thế gian nữa rồi.
Huyền Không đứng bên cạnh nàng không nói thêm gì, nhưng trong mắt nàng này cũng đầy kinh ngạc.
Lúc này Trần Cảnh cảm giác như mình đã không còn là mình nữa, mà là một con sông, một mảnh đất, một tòa thành, một con bươm bướm. Nước sông dậy sóng, nhưng vào tai hắn lại như tiếng nước trôi xuôi trong buổi đêm thanh tĩnh. Hắn cảm giác được linh khí từ bốn phương tám hướng đang kéo đến tụ tập về phía mình. Hiện tại, trước mắt hắn không phải là sóng nước, cũng không phải là bầu trời đêm đen kịt, mà là một thế giới năm màu rực rỡ. Hắn đột nhiên hiểu ra, những màu sắc này, chính là linh khí ngũ hành.
Cho tới nay hắn dùng kiếm như một hóa thân, siêu thoát khỏi ràng buộc thân thể, còn thân thể thì luôn vững vàng trong Tú Xuân loan sông Kinh Hà. Hắn cũng đột nhiên cảm thấy bản thân như có hai thân thể, một trong thành Bá Lăng, còn một trong trấn Quân Lĩnh. Mà trong đầu hắn lại phản chiếu hình ảnh một con sông dài, một tòa thành biệt lập, một tòa trấn. Trong trấn và thành đều có một pho tượng riêng.
Đồng thời Trần Cảnh cũng có một loại tỉnh táo khác thường. Cái tỉnh táo này lại như có chút không thực tế lắm, khiến hắn cảm giác người nhẹ nhàng như không có thân thể, nhưng lại nhìn thấy rõ ràng toàn bộ mọi thứ nằm trong thần vực của mình. Hắn thấy được dãy núi hai bên bờ sông đều có rất nhiều người tu hành các môn phái, nhưng tu vi đều đã không còn đủ nhìn tới hắn hiện tại. Dưới trạng thái này, hắn có thể nhìn thấy rõ ràng những thứ bình thường hắn không nhìn thấy được. Trong đó có không ít yêu vật ẩn nấp, lúc này cũng nhìn ra rõ ràng.
Hai bên bờ sông còn có rất nhiều người mà trước đó Trần Cảnh không phát hiện ra. Lúc này hắn mới biết Tần Quảng vương tỷ trong tay mình có lực hấp dẫn đối với người tu hành trong thiên hạ lớn đến thế nào. Mà Sơn Thần núi Thúy Bình đang đứng thẳng trên đỉnh Thúy Bình lại đầy chói mắt, như một ngọn đèn sáng chói trong đêm. Hắn phát hiện, Sơn Thần núi Thúy Bình vậy mà như đã hòa thành một thể với toàn bộ dãy núi Thúy Bình. Mỗi khi nàng hô hấp, cũng giống cả dãy núi đều đang phun ra nuốt vào linh khí. Núi là nàng, mà nàng cũng là núi. Trần Cảnh thừa biết, bản thân mình cần phải có một thời gian dài nữa mới đạt được đến cảnh giới như nàng.
Trong tâm niệm hắn lúc đó lại có hai loại cảm giác cực kỳ mâu thuẫn nhau. Một loại là cực kỳ rõ ràng, dường như mọi vật đều nằm trong khống chế của hắn. Một loại cảm giác nữa là mông lung, tựa như thân thể ở trong nước, bị núi đè chặt, bị đốt trong lửa, như tan rã trong trời đất, tựa như cảm giác của một sinh linh vừa mới khai linh về vạn vật trên thế gian.
Ngay khoảnh khắc này, hắn nhận thấy linh khí bên trong tượng thần đột nhiên xao động. Vốn không thể cảm ứng được linh khí, lúc này hắn lại cảm nhận được, như thể cơ thể đã chết nay lại sống lại, dần hiện lên sinh cơ.
Cho tới nay, tượng thần luôn được linh lực sông Kinh Hà ân cần tẩy luyện, nhưng dù cho trong tượng thần có ẩn chứa linh lực dồi dào đến thế nào đi nữa, thì gần như không liên quan gì đến Trần Cảnh cả. Bởi vì Trần Cảnh căn bản không thể sử dụng linh khí trong tượng thần. Cũng giống như thân thể một người mất hết cảm giác, cho dù người đó có dùng thật nhiều thuốc bổ cũng không cách nào cảm nhận được sức lực của mình cả.
Thế nhưng ngay lúc này Trần Cảnh lại cảm ứng được. Cảm giác linh lực xao động, Trần Cảnh bèn động tâm niệm, nắm bắt lấy cơ hội khó có được này, câu thông với một tia linh khí rục rịch chuyển động trong đan điền. Lần chuyển động này đã kéo theo toàn bộ linh lực trong cơ thể tượng thần cũng chuyển động, một lúc sau đã hình thành nên một vòng xoáy nhỏ. Vòng xoáy càng lúc càng chuyển động nhanh, rồi toàn bộ linh khí hỗn loạn khắp nơi trong tượng thần cũng đã nhanh chóng tụ tập nơi đan điền. Còn linh lực bên ngoài lại mang theo tốc độ nhanh chóng, cuộn trào mãnh liệt tiến đến, hình thành một vòng xoáy thật lớn phía trên không trung tượng thần.
Vòng xoáy này càng lúc càng chuyển động nhanh, bắt đầu muốn ngưng kết lại, chỉ là như bị thứ gì đón ngăn trở nên nhất thời không cách nào ngưng kết được. Trần Cảnh rõ ràng chuyện này, bởi vì đây là tượng thần, là pho tượng đá, căn bản không có đan điền khiếu huyệt.
Khi Trần Cảnh cảm nhận được hai loại cảm giác trong cả cơ thể và trời đất bên ngoài, hắn bèn dâng sóng cuốn tới đỉnh Côn Lôn.
Đột nhiên có một người bay đến, như thần tiên trên chín tầng trời, áo bào phất phới. Dưới ánh nhìn của rất nhiều người, sóng sông chồm lên cao, tựa như một con rồng há to miệng, một ngụm nuốt lấy người nọ, rồi tất cả tan đi theo làn sóng nước. Trong nháy mắt, sóng nước đi xa, người kia không còn xuất hiện nữa. Sóng nước như đã trở thành một ma vật đã cắn nuốt vạn vật.
Chỉ một thoáng đó, sóng nước đã đi tới hơn mấy trăm dặm. Đầu ngọn sóng uốn lượn thì dòng nước cũng uốn lượn, mà trên khoảng không của con sông, cho dù là gì ngăn trở cũng bị nuốt hết.
Tất cả Sơn Thần và đám người tu hành hai bên bờ sông đều phát hiện, sau khi con sóng dâng cao, Kinh Hà vẫn là Kinh Hà như cũ, nhưng bọn họ lại nhìn ra được sông Kinh Hà đã không còn linh khí nữa. Hoặc có thể nói, tất cả linh lực đều đã bị con sóng kia cuốn đi. Còn con sóng càng lúc càng nhiều linh khí, khiến người ta càng lúc càng cảm giác cái khí thế mênh mông cuồn cuộn, như thể tất cả nước sông Kinh Hà đã dâng tràn lên hết cả.
Một trăm dặm, hai trăm dặm, năm trăm dặm, một nghìn dặm...
Rất nhiều người theo sát phía sau con sóng từ sông Kinh Hà đang đổ về núi Côn Lôn đầu nguồn. Thế nhưng cho dù bọn họ có khu động pháp lực thế nào cũng không bay kịp với tốc độ của sóng sông.
Uy thế con sóng càng lúc càng mạnh mẽ. Gió rít từng chập, mây đen mù mịt. Những nơi nó đi qua, đại thụ ven bờ sông đều bị gãy rạp, đến đám tiểu yêu trong núi cũng không dám đứng bên bờ sông mà nhìn.
Đối với chúng nó mà nói, hôm nay là một ngày rất đặc biệt. Mà cảnh tượng này cũng được bọn chúng biến thành truyền thuyết, lưu truyền ngàn vạn năm.
Truyền thuyết kia có rất nhiều phiên bản, nhưng có hai cái được lưu truyền rộng rãi nhất. Một cái nói rằng, ngày này có rồng trắng từ sông Kinh Hà xuất thế. Không biết nó đã bị phong cấm mấy vạn năm, đã dâng sóng từ phía dưới lên tới núi Côn Lôn, muốn hóa hình bay lên chín tầng trời. Truyền thuyết này hình thành, bởi vì sau này nó có quan hệ tới rất nhiều chuyện phát sinh trên thế gian.
Còn một phiên bản nữa nói rằng, một ngày này, toàn bộ sông Kinh Hà đều biến thành lưỡi đao sắc bén, từ nước, gió, đến hơi sương, cho dù thứ gì bị cuốn vào đó cũng bị tan tành cả.
- Đây không phải là nước sông, mà là lưỡi đao sắc bén có thể cắt rạch cả trời đất.
Có một người đứng trên một ngọn núi xanh thở dài nói.