Đây là lần đầu tiên dân chúng thành Bá Lăng nhìn thấy Trần Cảnh hiển lộ thần thông pháp thuật. Không có thanh thế lớn như hai vị thần khác, thậm chí không bằng cả Thành Hoàng thành Chung Ly, nhưng hắn lại vừa mới giải cứu vị Thành Hoàng ấy. Thế mà ngay sau đó Thành Hoàng thành Chung Ly lại bay đi mất, làm cho người dân trong thành cực kỳ thất vọng. Trần Cảnh đứng ở phía trên không miếu Thành Hoàng, trên người bao phủ một tầng ánh sáng xanh mông lung, nổi bật trong bóng đêm.
Người trong thành chỉ thấy Hà Bá gia nhẹ nhàng thong dong, tràn đầy tự tin, phát ra khí tức thần linh mới có. Nhưng bản thân Trần Cảnh mới biết, trong lòng hắn không thể nào bình tĩnh được. Hắn đột nhiên phát hiện, đã làm một vị thần linh, có được tín ngưỡng của mọi người, thì tương ứng phải phụ trách tính mạng của bọn họ.
Mắt hắn nhìn thấy có vong hồn bay lượn trong màn sương dày này, mũi thì ngửi được cái mùi hôi suốt đời khó quên kia. Cái mùi này không giống bất kỳ mùi hôi thối nào ở trên thế gian, hắn chỉ mới ngửi được nó ở trong thành Tần Quảng dưới Âm phủ. Tai hắn lại nghe văng vẳng những tiếng rít gào, là oán niệm không cam lòng của vong hồn.
Hắn là người rõ nhất chuyện Tần Ương trong phủ Thành Hoàng mạnh cỡ nào, cũng hiểu rằng mình rời đi mới là lựa chọn tốt nhất. Nhưng hắn không thể, bởi nếu hôm nay rời đi, hắn sẽ không còn là hắn.
Đột nhiên, có một người lao ra từ trong miếu Thành Hoàng. Trên thân người nọ nhấp nháy hào quang lúc sáng lúc tắt, chính là Nạp Lan Vương. Sắc mặt của gã cực kém. Trần Cảnh đứng trên không miếu Thành Hoàng, nhìn thấy gã lao ra, thấy được sâu trong đôi mắt gã hiện lên vẻ kinh hãi. Chỉ nghe gã hét lớn một tiếng:
- Mau mau phong ấn thành này, âm ma tới thế gian rồi!!!
Gã nói xong bèn bay vọt ra khỏi thành, trên người vẫn tỏa ra vầng hào quang rực rỡ, giống như cái lúc gã chưa vào miếu Thành Hoàng. Thế nhưng giờ hào quang ấy chỉ soi rõ được vẻ khiếp sợ và thất vọng trong mắt dân chúng.
Trần Cảnh không biết một câu này của Nạp Lan Vương là nói với mình, hay là nói với dân chúng trong thành. Hắn nhìn khắp toàn thành, đã có người hoảng loạn muốn chạy ra khỏi thành, phần lớn là người khu Bắc. Nhưng càng đông người chọn đứng im nhìn hắn, cái ánh mắt của người sắp chết chìm nhìn lên người ở trên bờ.
Bốn vị thần, hai vị chạy mất, một vị chìm trong phủ Thành Hoàng chưa đi ra, chỉ còn lại một mình Trần Cảnh.
Trần Cảnh thầm than, rồi đột nhiên bay lên trời. Cùng lúc ấy, dân chúng đang im lặng bỗng không hẹn mà cùng thét lên một tiếng kinh hãi. Trong tiếng thét, nóc miếu Thành Hoàng bất ngờ bị phá thủng, một người vọt ra từ bên trong, chính là Thành Hoàng thành Thọ Xuân. Thế nhưng lúc này toàn thân y bao phủ một tầng khí đen đậm đặc, mặt xanh xao, hai mắt như tro tàn lại ẩn ẩn một tia tà dị. Y vừa xông ra ngoài đã đánh tới Trần Cảnh. Y bổ nhào về phía trước, giống như nhào vào trong nước, làm bọt sóng vô hình tung tóe lên.
Vừa rồi Trần Cảnh cảm ứng được nguy hiểm cho nên bay lên trời, tới khi thân ở giữa không trung lại cảm ứng được nguy hiểm từ trên đầu chụp xuống. Hắn vội ngẩng đầu, đã thấy Thành Hoàng thành Thọ Xuân không biết xuất hiện phía trên đỉnh đầu mình từ lúc nào. Cánh tay đen kịt như sắt thép xé rách hư không chộp tới đỉnh đầu Trần Cảnh, nhanh tới mức chỉ nghe được tiếng xé gió chứ không rõ bóng hình.
Người trong thành sợ hãi hét lên. Bọn họ giống như đã thấy được cảnh Trần Cảnh bị một trảo này phá vỡ đầu, óc văng tung tóe khắp nơi.
Tay của Thành Hoàng thành Thọ Xuân xuyên qua hư không đánh xuống, Trần Cảnh giống như bị cỗ sát khí này làm khiếp sợ, không kịp có phản ứng. Chỉ thấy thân thể Trần Cảnh vỡ vụn thành những mảnh sáng trắng như thủy tinh, rồi bị cuốn tan đi theo dư lực từ một trảo kia.
Người trong thành không nhìn thấy dưới bàn tay của Thành Hoàng thành Thọ Xuân có một con bướm chui ra ngoài. Con bướm khẽ đập cánh, hình như có tầng tầng ảo ảnh xuất hiện, khiến Thành Hoàng thành Thọ Xuân ngẩn ra. Mà ngay lúc ấy, một ánh kiếm chợt lóe lên, không một tiếng động xẹt qua hư không, xẹt qua cổ họng của y.
Lúc này toàn bộ dân chúng trong thành đều đang ngẩng đầu nhìn lên. Bọn họ giống như nghe được tiếng da thịt xương cốt của Thành Hoàng thành Thọ Xuân bị cắt. Ánh kiếm biến mất, cái đầu của Thành Hoàng thành Thọ Xuân bay lên, nhưng trong hư không không có một giọt máu tươi nào xuất hiện. Ánh kiếm lại lóe liên tục, hóa thành một chiếc lồng ánh sáng chụp lấy cái đầu và thân hình của Thành Hoàng thành Thọ Xuân. Trong một sát na, Thành Hoàng thành Thọ Xuân biến thành một đống thịt nát. Ánh kiếm tiếp tục hóa thành một dải ánh sáng xuyên qua nửa thành Bá Lăng, dừng lại ở trên không miếu Hà Bá Kinh Hà. Dải sáng tràn lan ra, hóa thành một người mặc áo lam, tóc đen tung bay, vẻ mặt nghiêm nghị, mày nhíu, miệng khép chặt.
Cả thành vang lên tiếng hô lớn, nhưng không giống với tiếng hoan hô vui sướng, mà như là tiếng thở mạnh sau khi nín thở lâu.
Thành thủ khu Nam Nghiêm Trọng thầm thở phào nhẹ nhõm, nhịn không được nói:
- Ta đã biết Hà Bá sẽ không rời đi mà, ngài là một vị thần linh chân chính.
Ba vị khác còn đắm chìm tại khoảnh khắc Trần Cảnh dùng một kiếm giết chết Thành Hoàng thành Thọ Xuân. Bọn họ có thể nhìn ra vị Thành Hoàng kia có vấn đề, lại không ngờ Hà Bá luôn khiêm tốn ẩn mình lại mạnh đến vậy.
- Hắn chỉ là Hà Bá, thần vị kém xa Thành Hoàng, lại có thể giết Thành Hoàng, lẽ nào hắn đột phá thần cấm?
Thành thủ khu Tây kinh ngạc nói.
- Trong thiên hạ ngày nay, thần linh có được sắc phù chính thống của Thiên đình ít càng thêm ít, Thần đạo đã loạn, chỉ sợ thần cấm cũng đã biến mất.
Thành thủ khu Đông nói.
Bọn họ không biết Trần Cảnh vẫn đang phải chịu đựng đau đớn từ thần cấm. Hắn nhìn đám người quỳ lạy trên mặt đất, nhìn tòa thành xa lạ mà quen thuộc này, chậm rãi nói:
- Nếu tất cả mọi người không muốn rời đi, vậy cúng tế đi, bố cáo thiên hạ, từ nay về sau thờ phụng ta là thần linh duy nhất của thành Bá Lăng. Nếu ta còn sống không thể che chở, thì sau khi chết sẽ dẫn lối luân hồi cho các ngươi.
Không ai hiểu Tần Thành Hoàng trong miếu Thành Hoàng đáng sợ đến cỡ nào bằng hắn, hoặc nên nói là quỷ tỷ đến từ thành Tần Quảng dưới Âm phủ kia đáng sợ cỡ nào. Thành Hoàng thành Thọ Xuân khinh thường tiến vào trong đó, cuối cùng lúc lao ra đã thành một cái xác bị âm linh khống chế, bị Trần Cảnh chém đầu. Mạnh như Nạp Lan Vương mà cũng chật vật bỏ chạy.
Cũng may Thành Hoàng thành Thọ Xuân tuy xưng Thành Hoàng, nhưng không phải thần linh chính thống, pháp lực không cao thâm, cũng không có thần thông huyền diệu gì. Trần Cảnh có kinh nghiệm chiến đấu phong phú, há thần linh thông thường có thể so sánh. Khi hắn bị đánh lén, lập tức dùng cách phản đánh lén giết kẻ địch. Tuy rằng thoạt nhìn chỉ là một kiếm, nhưng trong đó bao hàm kiếm thuật và kinh nghiệm của Trần Cảnh. Hơn nữa trong khoảnh khắc đó, Mê Thiên Điệp cũng dùng tới thần thông bản mệnh Ảo Ảnh, khiến Thành Hoàng thành Thọ Xuân nhìn thấy cảnh Trần Cảnh đã bị mình đánh trúng, cho nên y mới thất thần.
* * *
Trần Cảnh đương nhiên không cuồng vọng rằng mình có thể che chở được toàn bộ dân chúng của thành. Nhưng nếu đã quyết ở lại, hắn sẽ dùng toàn lực bảo vệ họ. Sở dĩ hắn muốn bọn họ cúng tế, bố cáo thiên hạ, là bởi vì ở trong thành này, Trần Cảnh giống như một gốc bèo không rễ, pháp lực yếu ớt.
Biện pháp duy nhất là trở thành thần linh chân chính duy nhất trong thành Bá Lăng. Chỉ cần người của cả thành toàn tâm toàn ý thờ phụng hắn, là hắn có thể không ngừng sử dụng linh lực của thành. Đây là cơ hội sống sót duy nhất, bất kể là đối với Trần Cảnh, hay đối với dân chúng Bá Lăng.
Trần Cảnh đứng trên thần miếu, trên người tản ra một tầng hào quang dịu nhẹ như nước, tựa như một ngọn đèn trấn an tâm thần trong đêm.
Bốn vị thành thủ chen qua mọi người, đi vào trước miếu Hà Bá. Bọn họ không quỳ lạy như những người khác. Nghiêm Trọng trang nghiêm nói:
- Nếu Hà Bá toàn tâm che chở, sinh linh toàn thành Bá Lăng chắc chắn sẽ lấy linh hồn hiến tế.
Trần Cảnh nhìn ông ta, hoặc căn bản là không phải chỉ nhìn một mình ông ta, mà là nhìn người của cả thành. Không gian lặng ngắt như tờ, ngay cả gió cũng như ngừng lại chờ câu trả lời của hắn. Hồi lâu sau, Trần Cảnh nhắm mắt lại, chậm rãi nói:
- Sinh tử của mỗi người đều nằm trong tay mình, sinh tử tùy tâm. Nếu phải chết, ta chết trước.
Trong lòng hắn còn có một câu:
- Tính mạng của ta đã ở trên tay các ngươi.
Nghiêm Trọng trầm mặc, người cả thành cũng không một ai lên tiếng. Một câu không nặng không nhẹ này của Trần Cảnh khiến tất cả mọi người như cảm nhận được một cơn gió lạnh thấu xương mang theo đầy mùi máu.
- Nếu chúng ta bị chết trong thành này, sẽ vĩnh viễn không được luân hồi, muôn đời bị tà linh khống chế nô dịch.
Nghiêm Trọng xoay người, lớn tiếng nói với mọi người. Lời vừa ra, mọi người đều nhìn chằm chằm Trần Cảnh.
Trong mắt mỗi người đều một vẻ kinh hoàng sợ hãi. Đó là sự kinh sợ của việc sống không có chỗ, chết chẳng được yên. Bọn họ sợ, nỗi sợ hãi dâng lên không thể ngăn chặn, như vậy còn có thể cúng tế gì nữa, cho dù có, tâm ý cũng thành khẩn được bao nhiêu? Khi đó, chờ đợi bọn họ chỉ có cái chết.
Trần Cảnh lẳng lặng đứng yên ở đó, như một cây trường thương màu xanh dựng đứng trong gió lạnh. Hắn nhìn người dân trong thành, chậm rãi nhắm mắt lại, nói:
- Hồn tán kim triêu hựu như hà, luân hồi trọng sinh khốn khổ đa. Tựu thử Bá Lăng tế hồn phiên, vong linh thập vạn phệ Diêm La. [1]
Trần Cảnh nói bằng giọng trầm thấp, từng chữ từng chữ như từng nhát búa đập mạnh lên trái tim của mọi người. Âm thanh không có sát khí, nhưng lại kéo ra lệ khí [2] từ sâu trong nội tâm của mỗi người.
Trong thành Bá Lăng yên lặng như tờ, ngay cả tiếng quỷ khóc văng vẳng cũng biến mất, giống như bị sự tĩnh lặng làm cho sợ hãi, không dám xuất hiện.
Theo tiếng lẩm bẩm, trên mặt ông ta cũng hiện lên nét oán lệ [3].
Trong hư không phảng phất như quanh quẩn mãi một câu: Tựu thử Bá Lăng tế hồn phiên, vong linh thập vạn phệ Diêm La.
----------------------------
Chú thích:
[1] Tạm dịch nghĩa: Hồn có tiêu tan lập tức thì có sao? Luân hồi sống tiếp càng cực khổ. Chẳng bằng dựng cờ tế hồn thành Bá Lăng. Mười vạn vong linh đánh lại điện Diêm La.
Dịch thơ:
Bản 1: Ly Tử dịch - Nguồn bachngocsach.com
Hồn có tiêu tan đã làm sao?
Luân hồi sinh tử, lắm khổ vào
Chẳng bằng Bá Lăng giương cờ tế
Mượn vạn vong linh bại Âm Tào.
Bản 2: thíchtócquăn dịch - Nguồn bachngocsach.com
Hồn dẫu tiêu tán có xá chi?
Luân hồi khốn khổ để làm gì?
Dựng cờ Bá Lăng anh linh khởi
Diêm La, mười vạn chẳng ngại chi.
[2] Lệ khí: có thể hiểu là sự u ám, tàn nhẫn, hung ác trong tâm lý, không nhất định phải liên quan giết chóc như sát khí , mà có thể chỉ là chửi mắng thậm tệ, hoặc cách xử phạt vô cùng nghiêm khắc với những kẻ làm chuyện xấu, như việc đánh chết trộm chó ở Việt Nam vậy
[3] Oán lệ: oán hệ, không cam lòng, giận dữ cùng cực muốn phản kháng.