Trần Cảnh đang đi thì đột nhiên nghe thấy có người gọi:
- Hà Bá gia có muốn tính một quẻ không?
Giọng nói này dường như vô cảm, lại như có ma lực cuốn hút người nghe. Hóa ra Trần Cảnh bất tri bất giác đã đi tới trước một quầy xem bói, trên cờ hiệu viết: Ngẩng xem tiên trên trời, cúi nhìn thần dưới đất, muốn hỏi chuyện nhân gian, chỉ cần ba lượng bạc.
Đạo nhân ở quầy xem bói kia nhìn thấy Trần Cảnh đứng lại, bèn nói tiếp:
- Một quẻ hỏi quỷ thần.
Trần Cảnh nhìn kỹ đạo nhân này, thì ra chính là vị đạo sĩ từng trả lại trâm gỗ tím của Diệp Thanh Tuyết hồi hắn vừa mới trở thành tượng thần. Chẳng qua năm đó lão ta chật vật không chịu nổi, còn bây giờ tuy rằng thần sắc không tốt lắm, nhưng dù sao cũng có thể an ổn mà ngồi ở đây, trên mặt cũng không hề có nét kinh hoảng nào.
Trần Cảnh nhìn chữ trên lá cờ, khẽ cười nói:
- Một quẻ hỏi quỷ thần? Ha ha, vậy có khác nào ta muốn hỏi chính ta.
- Ha ha, Hà Bá gia nên thử một lần xem. Ở bên trong thành Bá Lăng này, không hề có một người phàm nào hỏi quẻ, toàn bộ đều là người trong giới tu hành.
Đạo sĩ kia nói.
- Xin hỏi pháp danh của đạo trưởng?
Trần Cảnh ngồi xuống, hỏi.
- Tàng Khảm!
Đạo nhân cười đáp. Lão bây giờ không còn bộ dáng như khi vào miếu Hà Bá năm đó, khí độ cũng khác một trời một vực.
- Tàng Khảm đạo trưởng từng gặp ta sao?
- Trên thân Hà Bá gia mơ hồ tỏa hào quang, mỗi lần hít thở đều có thủy linh khí tụ tập lại, tư thái khi sải bước thì tựa như thuận thế sóng nước. Trong khoảng trăm dặm trở lại cũng chỉ có một Hà Bá Kinh Hà có cảnh giới như vậy.
Tàng Khảm đạo nhân ngồi ngay ngắn, cầm lấy cái quạt giấy màu trắng ở trên bàn, xòe ra, khẽ phe phẩy.
Trần Cảnh mỉm cười, nói:
- Có điều ta từng gặp đạo trưởng rồi.
- Ồ, không biết ngài đã gặp bần đạo ở đâu thế?
Trên mặt Tàng Khảm không có chút biến hóa nào, vẫn bình thản thong dong.
- Nói đến cùng còn là đạo trưởng có ân với ta. Năm đó, nếu không phải đạo trưởng trả lại chiếc trâm gỗ tím, chỉ sợ ta đã sớm là một vong hồn dưới Âm phủ rồi.
Trần Cảnh nhìn Tàng Khảm mà nói.
- Ha ha, hóa ra là vậy. Đáng tiếc bần đạo đã quên những chuyện trước kia, nếu Hà Bá gia muốn báo ân thì chỉ cần tính một quẻ rồi lưu lại tiền quẻ ba lượng là được.
Tàng Khảm thản nhiên đáp, cũng chẳng có biểu cảm nào đặc biệt, cứ bình thản nói với giọng vô cảm, so với trước kia giống như là hai người hoàn toàn khác nhau, mọi thứ lúc trước dường như chẳng có quan hệ gì với lão.
Trần Cảnh lại cực kỳ chăm chú nhìn vào mắt lão, mà lão cũng trực tiếp đối diện với Trần Cảnh. Sau một lát, Trần Cảnh đột nhiên nói:
- Ta thấy trên không trung của tòa thành này mơ hồ có khí đen bốc lên, mà trên mặt của những người trong thành dường như có chút xanh xao. Đạo trưởng thử tính xem vận mệnh của hai mươi vạn sinh linh trong thành Bá Lăng này là như thế nào?
Sau khi vào thành, Trần Cảnh mới phát hiện mấy điểm này. Thực ra lúc hắn chưa vào đây thì đã cảm giác được thành này giống như mục nát hết rồi. Vào đến trong thành, tất cả mọi thứ đều rất bình thường, nhưng hắn vẫn nhận ra hai điểm đáng ngờ kia.
Tàng Khảm đạo nhân mở ra bát quái trên bàn rồi nói:
- Thành tâm mới linh nghiệm, càng thành tâm thì sẽ càng tính được nhiều.
Lão nói xong bèn ra hiệu Trần Cảnh đặt tay lên bát quái.
Trần Cảnh mỉm cười, lập tức làm theo. Hắn nghe được Tàng Khảm đạo nhân niệm một câu chú cổ quái, đầu hắn bỗng ong ong lên. Cảnh tượng trước mắt hắn chợt biến đổi, tất cả âm thanh giống như đều biến mất, mọi người trên đường thì không hề có một chút sức sống nào. Bất giác Trần Cảnh nhớ tới lúc dưới Âm phủ, nhớ tới cô gái tên U U kia, nhớ đến thành Tần Quảng, toàn bộ đều giống với nhân gian, duy chỉ thiếu sinh khí mà thôi.
Oonggg…
Kiếm trong lòng Trần Cảnh bỗng ngân lên cảnh báo, khiến hắn lập tức thoát khỏi loại cảm giác không chân thực này. Cảnh tượng trước mắt lại biến đổi, tất cả mọi thứ trở về bình thường. Tàng Khảm đạo nhân vẫn lẳng lặng ngồi ở chỗ kia, lão hỏi:
- Không biết Hà Bá gia nhìn thấy gì?
Thế nhưng Trần Cảnh lại không lập tức trả lời lão, mà là tập trung cảm thụ mọi thứ xung quanh. Tiếng kiếm ngân vang vừa rồi chính là do Mê Thiên kiếm cảm nhận được nguy hiểm nên tự động cảnh báo. Thế nhưng quan sát một lúc, hắn cũng không cảm nhận được cái gì khác thường.
Tàng Khảm đạo nhân vẫn ngồi yên tĩnh, sắc mặt bình thản không có chút dao động nào. Trần Cảnh nhìn lão, từ từ nói:
- Ta thấy được một không gian chết, hoàn toàn không có sinh cơ.
- Còn nhìn thấy gì nữa?
- Ta cũng không thấy được cái gì nữa, nhưng ta lại nghĩ tới một nơi!
- Nơi nào?
- Âm phủ, vương thành!
Sắc mặt Tàng Khảm đạo nhân đột nhiên trở nên trắng bệch. Đây là lần đầu tiên Trần Cảnh nhìn thấy trên mặt lão xuất hiện biến hóa, hắn lập tức hỏi:
- Ngươi sao thế?
- Ngài vừa nãy có nhìn thấy ta không?
Trần Cảnh lắc đầu nói:
- Không.
- Trước mặt lại không thấy, tức là có biến hóa.
Tàng Khảm nói xong bèn đứng dậy, đi về một hướng trong thành, cũng không cầm theo bất kỳ cái gì.
Trần Cảnh vẫn ngồi ở chỗ kia, nhìn Tàng Khảm trong nháy mắt đã biến mất ở chỗ ngoặt. Hắn không hề biết rằng năm đó Diệp Thanh Tuyết cũng từng ngồi ở chỗ này hỏi quẻ, dĩ nhiên cũng không biết năm đó trâm gỗ tím kia chính là được dùng làm tiền quẻ mà tới tay Tàng Khảm. Trần Cảnh ngồi ở đây nhìn cây liễu bên cạnh, lại nhìn con sông gần cây liễu kia, đột nhiên cảm thấy sông này dường như cũng thiếu đi một phần sinh khí.
Hắn đứng dậy rồi đi về phía miếu Thành Hoàng ở trung tâm thành.
Theo hắn thấy, tòa thành này đã bị tà khí xâm nhiễm, có thể nói là toàn bộ thành đều mang tử khí. Tuy nhiên, tử khí này cực kỳ nhạt, nếu như không tiến vào thành thì sẽ chỉ cảm thấy đây là một tòa thành không có thần linh và tín ngưỡng mà thôi.
Khi đang gấp gáp muốn làm chuyện gì đó, thì đường xa đến mấy cũng có thể hóa thành gang tấc.
Lúc Trần Cảnh đi tới trước miếu Thành Hoàng thì trong lòng nhất thời cả kinh, bởi vì miếu này cũng không giống với thần miếu không có thần linh. Chỉ là nhìn bằng phép vọng thần thì miếu này cũng không có tầng hào quang thần thánh kia. Trần Cảnh không biết đây có phải là vì tín ngưỡng của dân chúng với Thành Hoàng năm đó quá sâu sắc, do đó dù lão đã biến mất nhưng thần miếu cũng không hề trở nên tan hoang. Hay là, Thành Hoàng cũng không biến mất, mà chẳng qua là ẩn nấp không hiện ra thôi.
Trần Cảnh chợt có chút phân vân, đứng trước miếu Thành Hoàng, nhất thời không biết có nên tiến vào hay không.
- Chàng trai, cậu muốn dâng hương sao?
Một bác gái nhìn thấy Trần Cảnh cứ quanh quẩn ở trước miếu Thành Hoàng mà không đi, thì bèn tới hỏi.
Trần Cảnh quay đầu, lập tức cười nói:
- Đúng vậy bác gái, cháu từ nơi khác đến, đi qua thành Bá Lăng này muốn vào thần miếu cầu bình an, không biết miếu Thành Hoàng này có linh không ạ?
Bác gái khoảng hơn bốn chục tuổi kia liên tục xua tay, nhìn thoáng qua miếu Thành Hoàng rồi rất nhanh thấp giọng nói:
- Tà khí! Không nên vào!
Bà ta nói xong bèn liếc nhìn ngôi miếu một cái, rồi vội vã đi về phía trước.
Trần Cảnh không khỏi chần chờ, lại nhìn một hồi nữa. Sắc trời đã dần tối. Mà ở bên trong không khí trầm lặng của chiều hôm, miếu Thành Hoàng lại càng trở nên yên tĩnh hơn.
Năm đó sư tỷ dám một mình đuổi vào thành Bá Lăng đại chiến một đêm. Vậy chẳng lẽ hôm nay, ngay cả miếu Thành Hoàng ta cũng không dám vào sao? Trần Cảnh tự hỏi, sau đó lập tức đi vào trong miếu Thành Hoàng. Bên trong miếu có một pho tượng thần cực kỳ lớn, khoác áo vô cùng sang quý, giống như trang phục của đế vương. Năm đó, Trần Cảnh tiến vào miếu Thành Hoàng thì nhìn thấy ngay đường vào phủ Thành Hoàng, mà hôm nay lại chỉ thấy được không gian trong miếu. Hắn nheo mắt nhìn khắp miếu, nhang đèn đã sớm không có, trong lư hương trên bàn thờ chỉ còn lại tàn hương lạnh lẽo. Thế nhưng trên tượng thần và bàn thờ lại không có chút bụi nào, không giống với một thần miếu không có thần linh.
Trần Cảnh nhìn tượng thần kia, đột nhiên nâng một ngón tay. Một tiếng kiếm ngân vang vọng, ánh kiếm đâm phá hư không rồi chui vào bên trong tượng thần. Ngay khoảnh khắc ánh kiếm nhập vào tượng thần, cảnh tượng trước mắt hắn bỗng biến đổi, hóa thành một tòa phủ đệ cao lớn, trên cửa phủ viết ba chữ to Phủ Thành Hoàng màu đen.
Phủ này vẫn là tòa phủ trước kia, chỉ là ở cửa thiếu đi tám thị vệ âm binh. Tất cả lộ vẻ yên ắng nặng nề, nhưng cũng không giống với vẻ nặng nề từ âm khí năm đó, mà là tử khí mang theo tà khí.
Thổ Địa, Thành Hoàng đều thuộc về dòng thần linh của Địa phủ. Mà chỉ có dòng thần linh của Địa phủ mới có thần miếu dưới lòng đất, là phủ đệ ở cõi âm. Thần linh có càng tín ngưỡng thâm hậu thì phủ đệ này sẽ càng ngưng thật, hơn nữa nó còn là pháp bảo bọn họ dùng để chiến đấu. Nghe nói phủ đệ đạt tới cao thâm còn có thể tự hình thành không gian riêng, bất kể kẻ nào tiến vào trong đó đều sẽ bị phong cấm. Lần trước ở Âm phủ, Trần Cảnh từng thấy Thành Hoàng hiển hóa thần miếu lúc chiến đấu, đúng là khác biệt cực lớn so với Hà Bá Sơn Thần. Càng khiến cho Trần Cảnh khắc sâu chính là lúc hắn đi ra từ thành Tần Quảng, thì gã tướng quân mặc áo giáp đen, từng tiến vào thần miếu kia, vẫn không thấy đi ra. Tuy rằng cả Giang Lưu Vân cũng chung số phận, nhưng uy thế của gã tướng quân kia mới khiến hắn ghi nhớ thật sâu.
Hắn đi từng bước một vào bên trong phủ Thành Hoàng, chỉ thấy được một mảnh hoang tàn, ngoại trừ vách tường còn nguyên vẹn không đổ xuống thì thứ gì cũng bị tổn hại, giống như những đóa hoa nở rộ gặp phải mưa rền gió dữ tàn phá, hoặc như là nơi này từng phát sinh một tràng đại chiến. Trần Cảnh không khỏi liên tưởng đến việc gã tướng quân giáp đen trong thành Tần Quảng tiến vào phủ Thành Hoàng.
Đi tiếp vào trong chính là nội phủ, Trần Cảnh cũng từng tới đây. Năm đó, hắn đến chúc thọ, lúc nào cũng chú ý nói năng thật cẩn thận, thế mà vẫn thiếu chút nữa bị buộc cúi mình hiến kiếm. Mà hôm nay, Thành Hoàng sớm sống chết không rõ, Trần Cảnh cũng đã mạnh hơn rất nhiều, cho dù là Thành Hoàng năm đó còn ở đây thì hắn cũng không sợ lão như trước. Trần Cảnh nghĩ, nếu như Thành Hoàng và Giang Lưu Vân năm đó không dẫn tên tướng quân mặc áo giáp đen kia vào phủ, thì mọi thứ hiện tại nhất định còn nguyên vẹn.
Hắn tiếp tục đi từng bước một vào bên trong, nhìn thấy trên tường kia có một mảng cháy đen. Trần Cảnh lập tức đoán ra đây là dấu vết do sấm sét đánh xuống để lại, hắn nghĩ ngay tới Diệp Thanh Tuyết.
Hóa ra đúng là sư tỷ đã tới đây. Trần Cảnh thầm nghĩ.
Lại đi tiếp chính là chính điện của phủ Thành Hoàng. Trong mắt hắn năm đó, nơi này có khí thế huy hoàng, mà bây giờ nó đã hoàn toàn không còn cái vẻ kia, chỉ còn lại sự tàn lụi. Có đôi khi, những điều càng cao quý mà sa vào chật vật lại càng làm cho người ta cảm khái.
Cửa đang đóng chặt. Trần Cảnh đi xung quanh, ngưng thần cảm nhận được khí tức bên trong cánh cửa, ngoại trừ khí tức mục nát thì chẳng còn gì cả. Cửa này cũng không phải bằng gỗ, nhưng Trần Cảnh lại ngửi được cái mùi mà chỉ gỗ mục mới có.
Hắn lấy tay đẩy cửa, nhưng nó không hề có lay chuyển. Hắn tiếp tục dùng pháp lực cố gắng đẩy thì cánh cửa cao lớn lại nặng nề này mới từ từ mở ra. Một luồng khí lạnh lẽo bỗng ập đến, tựa như vào ngày đông giá rét, đang ngồi sưởi ấm bên trong phòng, đến khi mở cửa thì khí lạnh ở ngoài lập tức tràn vào vậy. Tuy rằng bây giờ cũng không có gió, nhưng cái lạnh lại giống như có thể xâm nhập vào trong thân thể.
Trong điện phủ, có một người ngồi im như pho tượng ở chỗ kia, đó chính là Thành Hoàng. Khiến Trần Cảnh không ngờ đến chính là tay Thành Hoàng nâng một cái ấn tỷ màu đen, phía trên nó khắc nổi năm con ác quỷ dữ tợn. Chúng rất sống động, trong đôi mắt của mỗi con lại lộ ra một loại cảm xúc khác biệt, có thù hận, có tàn nhẫn, có ghen tị, có độc ác và có điên cuồng. Trần Cảnh nhìn cái ấn tỷ này, tâm thần chấn động, tưởng chừng như có năm con ác quỷ đang ở đó nhìn mình chằm chằm.