Đình* tránh mưa này chỉ có nóc mái, nhưng Nhan Lạc Nương không cảm nhận được chút gió lùa vào, thậm chí còn cảm thấy trong và ngoài đình như hai thế giới vậy.
(Đình* trong các tiểu thuyết Trung Quốc: kiến trúc dạng căn nhà nhỏ hình lục giác, mái giả âm dương theo kiểu am miếu cổ điển Trung Hoa, chỉ có mái chứ không có tường bao, được xây dựng làm nơi nghỉ chân, ngắm cảnh hoặc trú chân khi gió mưa.) Bị từng người trong đình nhìn chằm chằm khiến tay chân nàng có chút luống cuống. Nàng cúi đầu nhìn người mình thì chỉ thấy ngoại trừ có chút chật vật, hoàn toàn không có gì không ổn cả. Hòa thượng kia và đạo nhân đeo hai thanh kiếm sau lưng cũng chỉ nhìn lướt qua cả bọn, rồi dừng ánh mắt lại trên người nàng, sau đó rơi xuống ngọn đèn xanh trong tay nàng.
Nàng đầy căng thẳng, chẳng lẽ những người này nhắm trúng pháp bảo của mình? Nghĩ thầm như vậy, cho nên nàng khẽ lùi về phía sau, lại đụng trúng vị sư huynh nào đó, nhưng chỉ cảm thấy toàn thân người đó lạnh như băng. Nàng quay nhìn lại, thì ra đó là đại sư huynh, đồng thời nàng cũng phát hiện ra sắc mặt của đại sư huynh thật sự rất tệ, bèn nghĩ thầm: Đại sư huynh đang bị thương nặng, phải tìm chỗ nào yên ổn nghỉ ngơi tĩnh dưỡng mới được.
- Tiểu cô nương, ngọn đèn xanh trong tay cô là từ đâu có được vậy?
Một người trong đình đột nhiên hỏi. Nhan Lạc Nương nhìn qua, đó là một ông lão tóc bạc, dáng người nhỏ thó, đôi mắt đặc biệt sáng ngời đang nhìn chằm chằm ngọn đèn xanh trong tay nàng.
- Là bảo vật của sư môn, lúc xuống núi thì sư phụ ban tặng, không rõ lai lịch.
- Có tên gọi chứ?
Người nọ hỏi tiếp.
- Gia sư nói là đèn Định Hồn.
Nhan Lạc Nương nhìn vẻ mặt lão, khi nghe đến tên đèn thì lão có thấp giọng lặp lại một câu đèn Định Hồn , ánh mắt đầy nghi hoặc. Nàng lại nhìn về những người khác, phát hiện ánh mắt của bọn họ cũng đầy nghi hoặc, hiển nhiên có lẽ chưa từng nghe qua pháp bảo nào có tên là đèn Định Hồn cả.
Lúc này, ông lão đánh cờ lên tiếng đồng ý cho Nhan Lạc Nương vào trong ngôi đình nói, nhưng không ngẩng đâu lên:
- Tiểu cô nương, ngàn vạn lần không được để đèn tắt.
- Sao lại không thể tắt?
Nhan Lạc Nương chợt nghĩ đến kẻ địch kinh khủng trên đường kia, vội vàng hỏi.
- Đèn tắt, người chết.
Lời này lại là của ông lão đánh cờ khác nói. Ông lão này đang quay lưng về phía Nhan Lạc Nương, cũng không quay đầu lại.
Nhan Lạc Nương thầm kinh hãi, không biết lão nói đèn tắt người chết kia là chỉ kẻ nào? Là nói chính mình hay nói người khác? Khi nàng quay đầu lại muốn xem thử những sư huynh sư tỷ mình sẽ nói gì, lại phát hiện bọn họ đều nằm hay ngồi một góc, không người nào nhìn nàng. Đột nhiên lúc đó, nàng chợt phát hiện ra dường như những sư huynh sư tỷ này đã lâu rồi chưa nói chuyện gì cả, rồi nhìn qua những tư thế nằm ngồi của họ, lại giống hệt với vị trí nằm ngồi trong miếu Sơn Thần kia. Vừa liếc mắt nhìn qua, lưng nàng toát đầy mồ hồi lạnh. Bởi vì ngũ sư huynh vốn đã chết trong miếu Sơn Thần cũng nằm đó, còn có cả thất sư huynh đã bị mất tích và bát sư tỷ chết thảm dọc đường chỉ còn lại lớp da người bên ngoài cũng ở đây.
Nhan Lạc Nương cảm giác được cơn ớn lạnh từ đáy lòng dâng lên. Nàng định lên tiếng gọi đại sư huynh, nhưng lại không thốt nên lời, chỉ liên tục lùi ra sau vài bước.
- Tiểu cô nương, tranh thủ trở về sơn môn trước khi đèn tắt đi thôi.
Chủ nhân ngôi đình tránh mưa này nói tiếp.
Nhan Lạc Nương lùi về sau vài bước, nhưng lại nhanh chóng quay người lại, vội vàng nói:
- Lão tiền bối, người nhất định biết rõ chúng ta đã gặp phải thứ gì, xin lão tiền bối cứu sư huynh sư tỷ ta.
Nói xong, nàng quỳ thụp xuống.
Chủ nhân ngôi đình tránh mưa lắc đầu trả lời:
- Ta không cứu được. Bọn hắn bị tà vật bám trên người, ta không cứu được.
Nhìn Nhan Lạc Nương vẫn không đứng dậy mà cứ quỳ gối cầu xin, đối phương đành bất đắc dĩ nói:
- Ta nhắc nhở ngươi, ngươi lại phiền nhiễu ta. Ta đã nói là không cứu được, nếu ngươi cứ cầu xin nữa, coi như điểm duyên phận gặp mặt giữa ta và ngươi đã hao hết. Lúc đó, ta đành trục xuất ngươi ra khỏi đây.
Nhan Lạc Nương bất đắc dĩ đứng lên, không dám cầu xin nữa. Nàng quay đầu nhìn thoáng qua sư huynh sư tỷ đang nằm hoặc ngồi nơi đó, thấy được mỗi người đều phủ một tầng tử khí, lòng tự hỏi không rõ tà vật mà chủ nhân đình tránh mưa này nói là thứ gì.
- Tiểu cô nương, cô tính dẫn bọn họ đi đâu?
Chủ nhân đình tránh mưa có chút không đành lòng, bèn hỏi.
Nhan Lạc Nương quay đầu, vội đáp:
- Ta muốn mang sư huynh sư tỷ đến chỗ Hà Bá Tú Xuân loan.
Đối phương khẽ sửng sốt, sau đó hỏi tiếp:
- Chính là Hà Bá Tú Xuân loan sông Kinh Hà, Trần Cảnh?
- Tiền bối biết Hà Bá gia?
- Mặc dù không quen biết nhưng đã nghe danh từ lâu. Nếu hôm nay hắn sống sót, ngươi có thể dẫn bọn họ vào trong đó, thử xem hắn có cứu được người hay không?
Chủ nhân ngôi đình tránh mưa cầm một quân cờ trắng, nhìn thoáng qua đám sư huynh sư tỷ đang bất động sau lưng Nhan Lạc Nương.
Nhan Lạc Nương rất kinh ngạc, không nghĩ tới ông lão này lại biết Trần Cảnh. Tuy nàng luôn gọi Trần Cảnh là Hà Bá gia, nhưng đó cũng chỉ vì thói quen xưng hô năm đó chưa thể nhanh chóng thay đổi được, chứ nàng đã không còn là cô bé năm xưa, thừa hiểu thực ra Hà Bá không tính là gì trong cả trời đất này cả, chỉ một con sông đã có rất nhiều Hà Bá rồi. Chẳng qua, nghe giọng điệu ông lão kia thì có lẽ đêm nay Trần Cảnh có thể phải chết, nàng thầm nghi hoặc, lại có chút lo lắng, bèn hỏi:
- Lẽ nào có người muốn hại Hà Bá gia?
Miệng hỏi, nàng đã thầm nghĩ nếu đúng như vậy thì sẽ chờ chút rồi nhanh chóng rời đi, nhanh chóng chạy tới miếu Hà Bá để thông báo cho Hà Bá gia biết.
- Tiểu cô nương vậy mà lại rất lo lắng cho hắn.
Chủ nhân đình tránh mưa cười nói.
Nhan Lạc Nương nhìn thấy mấy người khác đều quay lại nhìn mình, sắc mặt lại có vẻ không tốt, bèn nghĩ thầm: Lẽ nào bọn họ đều có thù oán với Hà Bá gia? Nếu quả thật như vậy thì phiền phức rồi, nhiều người như vậy, pháp lực lại có vẻ cao cường, nhất là hòa thượng và đạo sĩ đeo hai thanh kiếm sau lưng bên kia. Rồi nàng lại nghĩ: Sư huynh sư tỷ từng nói mấy lời rất khó nghe trước miếu nhưng Hà Bá gia không làm gì cả, tính khí người tốt như vậy, làm sao lại đắc tội với nhiều người thế này chứ?
- Ta vốn là người thôn Hà Tiền, tất nhiên quan tâm tới Hà Bá che chở thôn Hà Tiền ta.
Nhan Lạc Nương khẽ siết chặt bàn tay nắm ngọn đèn xanh, âm thầm đưa pháp lực vào ngọn đèn trong suốt như lưu ly, đồng thời lớn tiếng thừa nhận mối quan hệ giữa mình và Trần Cảnh.
Chủ nhân ngọn đình tránh mưa nhìn thoáng qua chiếc đèn lưu ly, cười nói:
- Tiểu cô nương, không cần lo lắng. Lúc này chúng ta chủ yếu đến xem Sơn Thần núi Thúy Bình độ kiếp, không ai ra tay đối phó với Hà Bá gia của cô cả. Còn về sau này thì không ai biết trước được.
Nhan Lạc Nương trầm ngâm một hồi, lại nhìn qua những người khác, có chút nghi hoặc mà hỏi:
- Nghe tiền bối nói Sơn Thần núi Thúy Bình độ thiên kiếp hóa hình, thế thì liên quan gì đến Hà Bá gia? Lẽ nào Hà Bá gia cũng phải độ kiếp?
- Hắn không độ kiếp, nhưng lại là người hộ pháp cho Sơn Thần núi Thúy Bình độ kiếp.
Tất nhiên Nhan Lạc Nương biết rõ người hộ pháp quan trọng đến thế nào, còn nghĩ thầm lẽ nào lúc này có rất nhiều người tới gây khó dễ cho Sơn Thần núi Thúy Bình? Mấy nghi vấn này vừa hiện, thì chủ nhân đình tránh mưa như nhận thấy được nghi vấn trong lòng nàng, bèn nói tiếp:
- Chúng ta chỉ tới đây chủ yếu là nhìn qua thiên kiếp hóa hình, nhưng cũng có người không muốn Sơn Thần núi Thúy Bình độ kiếp thành công.
- Vì sao lại như vậy?
- Bởi vì thế gian đồn rằng Sơn Thần núi Thúy Bình chính là hậu nhân của Bạch Hổ tinh quân thời thượng cổ.
Chủ nhân ngôi đình tránh mưa vừa chơi cờ vừa nói tiếp.
Nhan Lạc Nương căn bản không biết Bạch Hổ tinh quân là ai, chỉ là hồi nhỏ từng nghe đến cố sự về hai mươi tám vị tinh tú của Thiên đình. Chủ nhân đình tránh mưa nhìn thoáng qua, nhận ra Nhan Lạc Nương không biết về Bạch Hổ tinh quân, bèn giải thích thêm:
- Năm đó Bạch Hổ tinh quân vốn là hộ pháp của thiên cung Bất Chu, chỉ là sau đó lại…
- Nói mấy chuyện này với một tiểu cô nương để làm gì? Chơi cờ, chơi cờ. Đều là mấy chuyện linh tinh nhỏ nhặt, trời đất đã thay đổi từ lâu, vậy mà rất nhiều người còn ôm khư khư lấy mấy cái ân oán ngày cũ. Chơi cờ, chơi cờ, lão sắp thua rồi kìa.
Ông lão chơi cờ ngồi đối diện với chủ nhân đình tránh mưa đột nhiên cắt lời, rồi đập bộp một tiếng, hạ một quân cờ xuống ăn quân cờ của đối phương.
Chủ nhân ngôi đình tránh mưa lập tức im bặt, chăm chú đánh cờ. Đại khái thì Nhan Lạc Nương cũng đã hiểu rõ chuyện xảy ra. Nàng biết rõ Sơn Thần núi Thúy Bình, có điều các bô lão trong thôn chưa từng đi tế bái qua. Nguyên nhân là vì đường sá xa xôi, thứ nữa là vì Sơn Thần kia cũng không linh nghiệm, nên Nhan Lạc Nương chỉ nghe nói có một ngôi miếu Sơn Thần ở mặt nam ngọn núi Thúy Bình, nhưng chưa từng lai vãng qua. Sau khi nàng bước vào thế giới tu hành mới phát hiện trời đất này quá rộng lớn, những hiện tượng khí trời thần bí hay thần tiên của trước kia lại chẳng còn thần bí đáng sợ gì nữa cả.
Rồi nàng quay đầu nhìn thoáng qua các sư huynh sư tỷ, lòng nghĩ tới sư phụ, nếu sư phụ biết chuyện xảy ra thế này ắt hẳn sẽ rất tức giận. Mà giả sử bản thân phải chết ở đây, liệu sư phụ có biết được không? Nàng cúi đầu nhìn ngọn đèn lưu ly màu xanh trong tay, nhìn đốm lửa đỏ như một đóa hoa nhỏ tựa như lúc nào cũng có thể tàn lụi. Ngay khi nàng vừa ngẩng đầu nhìn lên, thì một tia sét sáng chói xuất hiện trên bầu trời, mãnh liệt phá vỡ bóng đêm đen kịt, rọi sáng khắp cả trời đất.
Ầm…
Tiếng sấm bùng nổ, đất trời tĩnh lặng như chợt nổ tung.
Ngay khi luồng sấm sét này xuất hiện, toàn bộ mọi người trong đình tránh mưa đều bỏ hết mọi việc đang làm, đồng loạt đứng dậy nhìn về phía sấm sét đánh xuống.
Không biết người nào đã thấp giọng nói:
- Đạo thiên kiếp thứ nhất đánh xuống.
- Nhất định bọn họ sẽ đợi đến lúc còn một hai đạo thiên kiếp cuối cùng hạ xuống mới xuất hiện
Lại có người nói, lần này Nhan Lạc Nương nghe rõ là từ một người trẻ tuổi tay cầm quạt giấy có hình hoa mẫu đơn lên tiếng.
Nhan Lạc Nương không biết bọn họ là ai, nhưng biết bọn họ xuất hiện thì Hà Bá gia sẽ xuất hiện. Thế nhưng Hà Bá gia có biết đến bọn họ hay không? Có thể là đối thủ của bọn họ được sao? Nhan Lạc Nương thầm tính ngay lúc này đi nói cho Trần Cảnh biết, nhưng lại biết không thể đi được. Nàng đầy lo lắng. Đối với nàng mà nói, bản thân nàng xa lạ với tất cả mọi thứ trong trời đất này, ngoại trừ thôn Hà Tiền và sư phụ ra, thì nàng cũng chỉ quen thuộc với miếu Hà Bá nữa mà thôi.
Ầm… Uỳnh…
Tia sét thứ hai rạch phá bóng tối, trong ánh sét còn pha thêm màu đỏ, tựa như bầu trời bị thương mà rỉ máu ra.
Đột nhiên, lúc này có người trong đình lên tiếng.
- Nghe nói Cưu Thước đại vương núi Vô Cưu cũng tới rồi.
- Hắn tới là chuyện thường. Nghe nói năm đó hắn từng đến Thúy Bình nhờ một chuyện như lại bị Thúy Bình nương nương từ chối. Cưu Thước này pháp lực cực cao, lòng dạ lại cực hẹp hòi, tất nhiên sẽ ghi thù.
Nhan Lạc Nương đang định hỏi Cưu Thước là ai thì luồng sấm sét thứ ba đánh xuống. Tiếng sấm như có thể đuổi sạch hết tất cả âm tà. Nàng thấy được những người trong đình này đều có pháp lực cao cường, cho nên người mà bọn họ nói đến tất nhiên sẽ không phải là kẻ yếu.
Ầm… Luồng thiên kiếp thứ tư đánh thẳng xuống, tựa như một cây thương điện.
- Đêm nay ai nên tới đã tới, không nên tới cũng đã tới cả rồi. Thiên kiếp này không chỉ có kiếp nạn từ sấm sét, mà còn có cả vô vàn ân oán khác, độ qua thì từ nay sẽ tiêu dao, không độ qua thì thân tử đạo tiêu.
Chủ nhân ngôi đình tránh mưa chậm rãi nói.
- Không nghĩ ra Sơn Thần núi Thúy Bình lại thỉnh Hà Bá sông Kinh Hà tới hộ pháp. Thật không biết nàng ta nghĩ gì?
Người nam thanh niên tay cầm quạt giấy vẽ hình mẫu đơn trắng cười nói.