"Phốc!"
Một tia chân khí từ ngón tay Lâu Dương bắn ra, xuyên thủng trán đệ tử Bắc Huyền Tông. Cái chết đến quá nhanh, khiến mọi người không kịp phản ứng!
"Dám chỉ trích Lâu gia? Chết là nhẹ." Lâu Dương đáp xuống đất, khí thế ngang ngược không che giấu.
Đám thành viên Ngũ Đại Tông Môn sắc mặt trắng bệch, nhưng không ai dám lên tiếng nữa.
Vu Thương Lãng nghiến răng: "Lâu Dương! Ngươi dám giết người trước mặt mọi người?"
Lâu Dương cười nhạt: "Giết một con kiến, cần phải xin phép sao?"
Hắn quay sang Địa Tuyệt: "Điện chủ, xin giao nộp Tiêu Vân cho ta. Đây là ý chỉ của Võ Vương tổ phụ ta!"
Ánh mắt Địa Tuyệt dao động.
Dương Minh Tả sứ vội nói: "Điện chủ, vì quan hệ với Lâu gia..."
"Im đi!"
Một tiếng quát chấn động vang lên.
Ngự Thiên bước ra, tay trái đã mất nhưng khí thế càng thêm bức người: "Lâu gia nhờ có Võ Vương mà ngạo mạn như vậy sao? 20 năm trước nếu không có Tiêu Thiên Hạo, Lâu lão quỷ đã chết ở Tử Vong Trạch rồi!"
Lâu Dương sửng sốt: "Ngươi... Ngươi là ai?"
"Ta là người năm xưa từng chém bay một cánh tay của Lâu lão quỷ!" Ngự Thiên mắt lóe sáng, "Về bảo hắn: Món nợ máu năm đó, ta sẽ đòi lại từ tay hắn!"
"Ầm!"
Một luồng chân khí kinh khủng bùng lên từ Ngự Thiên, khiến cả vân chu Quỷ Ưng rung chuyển!
Lâu Dương mặt mày tái mét, vội vã lùi lại: "Ngươi... Ngươi là 'Đoạt Mệnh Đao Quân' năm đó?!"
---